
chội trong khách sạn kiểu gia đình, ra
vườn. Trong vườn đều là hoa cỏ nhiệt đới. Họ nuôi một con chó lớn lông ngắn tũn. Trông rất đẹp và ngoan. Gọi một suất ăn sáng. Nước
chanh tươi và bánh mì Pháp. Hút thuốc. Đọc tiểu thuyết tiếng Anh in lậu
bán nhan nhản ở Hà Nội. Ngắm ánh mặt trời buổi trưa bừng nóng dần. Từng
tí một, từ khe hở của bóng cây dịch chuyển tới mu bàn tay. Làn da đã
nhớm mồ hôi. Một em gái Việt Nam có nụ cười ngượng ngùng và
đôi mắt sáng tới gần. Xách một giỏ mây đựng đầy hoa nhài tới lúc sáng
sớm. Những cánh hoa thơm trắng tinh khiết vẫn còn ngậm sương đêm. Không
nói, chỉ cười nhìn bạn. Nụ cười của em. Không biết cuộc sống ra sao mới có thể được gọi là mơ màng trong mộng say. Chẳng làm gì mỗi ngày. Đi lang thang trong các ngõ ngách mỗi ngày. Ngắm quán xá. Hết dãy phố này tới dãy phố khác tràn ngập màu sắc vật
chất và hơi thở. Giày dép, sữa bột, quần áo, CD, đồ thủ công mỹ nghệ,
dụng cụ chơi nhạc, đồ mai táng, áo cưới, miếu mạo, quán bar, gánh phở
bò... Khách du lịch băng qua dãy hàng quán. Những cô gái Việt Nam rắn
rỏi, mảnh mai, đội nón, gánh hàng, trong mẹt hàng đựng đầy dâu chín đã
ngả màu tím sẫm. Rất nhiều nơi bán thuốc lá và bật lửa. Còn có hàng
chồng sách lậu tiếng Anh cao chất đứng ngang ngực. Phần lớn là khách du
lịch của LP và tiểu thuyết có liên quan tới chiến tranh Việt Nam. Nụ
cười của họ luôn yên bình như nước. Buổi tối có xe đẩy treo
mực khô bán dạo. Nướng bằng than, bị đập bẹp dí, chấm với sốt cà chua.
Chỗ bán hoa quả đã được rửa sạch và gọt vỏ trước, chèn đầy trong tủ thuỷ tinh. Dứa, lựu, thanh long, măng cụt,... theo sở thích của khách hàng,
sẽ được đựng trong túi bóng, cho thêm đá, còn tặng thêm một gói bột chấm đủ vị chua cay mặn ngọt. Đi mệt rồi, chọn lấy một tiệm ăn
nhỏ ngồi xuống. Có hamburger và Spaghetti. Có người vừa uống coca lạnh
vừa xem sách du lịch, ăn xong bữa trưa lại tiếp tục lộ trình. Cây cổ thụ ở góc phố biếc xanh, cành lá rợp bóng che khuất cả ban công đối diện.
Cửa sổ được mở tung, treo lồng chim. Châm nén hương còn vờn khói trắng
bay. Lúc hoàng hôn, nhìn thấy nhà thờ St.Joseph Cathedral.
Ráng chiều bao trùm lên toà kiến trúc cổ kính nằm giữa ngã tư. Phía sau
hàng rào sắt uốn hình hoa màu đen, dăm lũ trẻ đang đùa chơi trên nền đất trống mát mẻ. Chúng đi chân trần, hò hét đá cầu, chạy nhảy tưng tưng,
reo vang vui sướng. Đứa bé gái tóc đen ngang vai xinh đẹp như một chú cá con thoả sức vẫy vùng, nhảy vọt ra từ đám lưới. Ngắm nhìn nó. Ngắm nhìn thiên đường của tuổi thơ. Rời nhà thờ, chọn bừa một con
đường tràn ngập nắng. Bên đường là những thân cây cao lớn xanh um, lá
nhỏ chen kín rụng xuống như mưa sau mỗi trận gió xào xạc. Ngửi thấy mùi
hương cà phê thơm nồng, té ra vừa đi qua Moca Café. Đây là tiệm cà phê
ngon được giới thiệu trên LP. Tiệm đông khách. Nhân viên phục vụ đều là
những chàng trai trẻ rất lễ phép. Bà chủ ngồi sau quầy là một phụ nữ mặc bộ đồ tơ Việt Nam màu đen, đeo khuyên tai bạc, nom rất cứng rắn.Cửa sổ sát phố, không kính, cánh cửa gỗ mở toang, trần nhà có hoa văn cổ
điển, đèn chùm thuỷ tinh, bàn gỗ giả cổ, ghế gỗ nặng nề. Khách du lịch
ngồi nghỉ bên trong, đọc báo, trò chuyện. Có ông già người châu Âu đang
đọc cuốn tiểu thuyết nặng trịch. Gọi cà phê Việt Nam. Cà phê nóng được bưng ra nồng sánh và đắng chát. Buổi tối bạn lại đói. Đi vào con ngõ nhỏ tìm những hàng phở bò. Những
sợi phở trơn tuột, miếng thịt bò mỏng thêm một đĩa rau sống mơn mởn, mấy lát chanh. Chủ hàng là hai người đàn bà luôn có con chó to đùng màu nâu theo sát. Ngồi ăn trên cái ghế đẩu vây quanh cái bàn gỗ thấp tè. Thắp
nến. Vuốt ve cổ con chó. Chúng luôn ngoan ngoãn như thế. Trong quán bar
đầy kín những con người tha hương đang viết e-mail. Họ bật nhạc. Đi qua ngã rẽ đầu phố, có một nhóm đàn ông người Âu mặc quần sọt ngồi
trên ghế băng dài uống trà Việt Nam. Hàng chè chén thắp đèn dầu. Bóng
chụp màu hồng hoặc tím đỏ. Lấp loáng những tia sáng yếu ớt trong màn
đêm. Sáng sớm như vậy. Hai giờ. Bạn nghe tiếng guốc gỗ lẹp kẹp trên con đường đá. Trời đầy sao. Bạn phải dùng cách đó để nhớ nó. Ra sức thở, nhắm mắt lại, lắng nghe. Hà Nội mà bạn phải nhớ. Chính là như vậy. Du lịch, chính là cứ đi mãi, đi mãi. Đi trong im lặng. Bưu điện Sài Gòn giống như một bến tàu. Toà kiến trúc thực dân đồ sộ,
đầy những phù điêu màu trắng hoa lệ. Bước vào trong, đập vào mắt là cái
trần nhà rộng lớn. Hàng ghế gỗ dài đặt trong đại sảnh trống. Bên ngoài
là ánh nắng chính ngọ gắt gao. Cô mua một tấm thiệp năm mới,
màu đen trắng. Hoài niệm về Sài Gòn xưa. Kiến trúc kiểu Pháp, bóng cây
ngô đồng bên đường, những quý phu nhân ánh mắt thăm thẳm buồn đầy oán
trách rtên những chiếc xích lô, con voi lớn trong đoàn xiếc nâng hai
chân trước. Tất cả đều rực rỡ và hoang vu đến không ngờ. Lấy
ra chiếc bút bi, viết vào sau tấm thiệp: Con đang ở Sài Gòn, mọi thứ đều tốt đẹp, rất nóng. Một tấm gửi tới Bắc Kinh, một tấm gửi về vùng quanh
duyên hải phía Nam. Chỉ ngắn ngủi như vậy. Cả con người cô càng đi xa càng trầm lặng. Buổi sáng trong tiệm ăn nhỏ dưới tầng trệt khá