Insane
Đánh Cắp Tình Yêu

Đánh Cắp Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325461

Bình chọn: 7.5.00/10/546 lượt.

còn cậu ấy sẽ ăn

sau”. Dì Tề không chỉ có dáng vẻ nghiêm túc, ngay cả cách nói chuyện

cũng đơn giản, không thể hiện cảm xúc.

Giản Tình giật mình gật đầu, rồi đứng dậy theo dì ấy rời khỏi đại sảnh, nghĩ bụng dì Tề quả nhiên là người tốt.

Vừa vào nhà ăn, đã thấy Phương Linh ngồi ở trước bàn ăn hình chữ

nhật, còn người đàn ông ngồi bên cạnh cô bé Giản Tình cũng không xa lạ

gì – Viên Dịch.

Anh ta cũng tới dự tiệc?

Phương Linh nhìn thấy cô, liền vẫy tay gọi cô đến ngồi bên cạnh, “Chị dâu, dì Tề tự tay làm món sở trường nhất là cơm rang hải sản, chị mau

tới nếm thử. Nhẽ ra dì Tề đặc biệt làm riêng cho chị, không ngờ lại bị

con mèo tham ăn này xơi trước”.

Viên Dịch đang vùi đầu ăn, nghe thấy Phương Linh nói hắn là mèo tham

ăn thì khẽ nhíu mày, giận dỗi nói: “Em có thấy con mèo tham ăn nào đẹp

trai thế này chưa?”.

“Hừ, đồ kiêu căng”. Phương Linh cười hì hì mắng anh ta.

Nhìn hai người trêu ghẹo nhau, Giản Tình chỉ mỉm cười. Tuy cô thấy họ nói chuyện quá tự nhiên thì hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện gì ra

ngoài mặt.

Nhận lấy đĩa cơm rang từ tay dì Tề, ăn một miếng, quả nhiên rất ngon, so với mình nấu đúng là ngon hơn nhiều. Cô bèn ngẩng đầu lên nhìn dì,

khen một câu: “Ngon lắm ạ”.

Dì Tề đứng bên cạnh, khóe miệng dường như hơi cong lên, nếu không chú ý thì sẽ không thấy được. Giản Tình đúng lúc nhìn thấy, nụ cười của cô

càng thêm rạng rỡ.

Có đôi khi lấy lòng một người, chỉ cần một nụ cười ngọt ngào là đã đủ.

Vừa ăn cơm, vừa nghe Phương Linh và Viên Dịch nói chuyện trên trời

dưới biển, không khí rất thoải mái. Qua cuộc đối thoại của bọn họ, Giản

Tình phát hiện một điểm, đó là Phương Linh rất để ý đến Viên Dịch. Từng

câu từng chữ, nhất cử nhất động của anh ta đều khiến cô bé xao động.

Thật ra, cô cũng không mấy ngạc nhiên. Viên Dịch là một người đàn ông xuất sắc, tướng mạo tốt, hoàn cảnh gia đình không tệ, hơn nữa còn có sự nghiệp thành đạt. Người đàn ông như vậy, thường dễ dàng trở thành đối

tượng tuyệt vời của các cô gái.

Giữa chừng Phương Linh bị người ta gọi đi, nhà ăn chỉ còn lại Giản Tình và Viên Dịch, không khí thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Giản Tình đang muốn kiếm cớ rời đi, bỗng nghe thấy Viên Dịch mở

miệng, “Cô không ngờ tôi cũng tới dự tiệc phải không? Nhà của tôi và nhà họ Phương thân thiết từ mấy đời nay, cho nên bình thường tôi rất hay

lui tới”.

“À”. Nghe anh ta giải thích, Giản Tình chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Chuyện áp phích trước đây, cô Giản có vấn đề muốn hỏi tôi chăng?”. Viên Dịch cười hỏi cô.

Giản Tình ngẩng đầu nhìn anh ta, miệng khẽ đáp: “Chuyện quá khứ đã

trôi qua, tôi không muốn nhắc lại”. Tuy cô có nhiều oán hận với chuyện

ngày đó, nhưng giờ cô đã có được hạnh phúc. Chuyện không vui này đã sớm

bị cô vứt lên chín tầng mây.

Viên Dịch nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, vẻ lãnh đạm trong đôi

mắt kia làm anh không tự chủ được, tim đập liên hồi. Trước kia anh từng

yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, bởi vậy cho dù anh có chuẩn bị tốt cỡ nào,

chỉ cần chăm chú nhìn cô, trái tim anh lại xao động, đó là một loại cảm

giác mang theo chút chua xót. Chỉ tiếc trong trái tim người con gái này

đã sớm có người khác.

“Không truy cứu cũng tốt, thực ra xảy ra chuyện này, nguyên nhân chỉ

có một, đó là muốn kiểm tra cô. Tuy nhiên, giờ cô có thể bình yên dự

tiệc của nhà họ Phương, nếm thử món ăn do tự tay dì Tề chuẩn bị, chắc

rằng cô đã vượt qua bài kiểm tra này từ lâu”.

Giản Tình buông thìa trong tay, cầm khăn tay bên cạnh lau miệng, rồi

mới cười nói: “Tôi cảm thấy anh dùng từ “kiểm tra” là nghiêm trọng hóa

vấn đề rồi”.

Viên Dịch nhíu mày: “Tức là sao?”.

“Ba mẹ cảm thấy lo lắng khi con cái của mình sắp chung sống với một

người họ không quen là chuyện rất bình thường, tôi có thể hiểu được”.

“Có thể hiểu được là tốt”. Viên Dịch cười khẽ, “Tóm lại, hy vọng cô

sẽ hạnh phúc”. Đã đến lúc phải buông tay, chẳng qua con tim vẫn chưa

chịu nghe lời.

“Đang nói chuyện gì vậy?”. Phương Khiêm bước vào, thấy Giản Tình làm

mặt lạnh, còn sắc mặt Viên Dịch lại cô đơn, thì không nén nổi tò mò cất

tiếng hỏi.

“Đang nói có phải anh đang bị thiên kim tiểu thư nào bám lấy không”.

Viên Dịch trêu anh, đứng lên, “Tôi ăn no rồi, nơi này để lại cho hai

người”.

Phương Khiêm cũng không hỏi nhiều, tiện tay lấy một thìa cơm Giản

Tình chưa ăn hết bỏ vào trong miệng. Giản Tình muốn ngăn lại nhưng không kịp, cô bật cười: “Anh đói lắm à, dì Tề còn để lại cho anh một ít, để

em lấy giúp anh”.

Viên Dịch nhìn hành động vô cùng thân mật của hai người, không nói gì nữa, bước nhanh rời khỏi nhà ăn.

Cơm nước xong, Phương Khiêm không đưa Giản Tình trở lại đại sảnh, mà

kéo tay cô, úp mở nói đưa cô đi xem căn cứ bí mật của anh. Giản Tình

cười đi theo anh lên tầng trên cùng.

Thì ra mái nhà còn có một nhà kiếng trồng hoa, phát hiện này làm cho

Giản Tình rất kinh ngạc. Cô ngắm nhìn vườn hoa, ngạc nhiên không thốt

nên lời.

Bởi trời đã khuya, dưới ánh đèn mờ, bông hoa nào cũng xuất hiện một vầng sáng mờ nhạt, hư ảo.

Rất lâu sau, Giản Tình mới cúi đầu tán thưởng, “Đẹp quá!”.

Phương Khiêm ôm cô đi v