
cô cũng không thèm truy đuổi những mảnh ký ức rời rạc nữa. Sau này, mỗi khi cô nhớ lại thời điểm này, lúc cô tự tay mình phá hủy đi một cơ
hội có thể giải tỏa tất cả những hiểu lầm, thì khổ sở, hối hận, tất cả
những từ này cũng không thể hình dung được tâm trạng của cô trong giây
phút đó. Nếu như có thể quay ngược thời gian, Tô Ca nhất định sẽ quay
lại giờ phút này, có đánh chết Tô Ca bây giờ, hay là đào sâu ba thước
cũng phải moi ra những ký ức đã được viết ra trước kia. Nhưng thời gian
không thể đảo ngược, không có người nào biết trước chuyện tương lai. Vốn là hiểu lầm, cuối cùng cũng vẫn là hiểu lầm mà thôi.
Đối với Tô Ca mà nói, chăm sóc tốt Trăn Sinh mới là chuyện quan trọng nhất. Dưới
tấm khăn trải giường màu xanh ngọc, Tô Ca vòng tay ôm sau lưng của Trăn
Sinh, còn Trăn Sinh thì tựa đầu vào ngực của cô, cánh tay mảnh khảnh đặt lên hông cô. Trong mắt người ngoài, nam nữ ôm nhau như vậy có chút ái
muội không nói nên lời. Nhưng trong mắt của Tô Ca, đây chỉ là tư thế
lười biếng hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.
Một đêm này, Tô Ca trải qua
một giấc mở rất dài. Cô mơ lúc mình mười sáu tuổi, tóc buột đuôi ngựa,
váy trắng thuần khiết, nụ cười khờ khạo. Cô ngồi trên một mảnh vườn hoa
Tường Vi dài ngàn dặm, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. Lại
gần một chút, rồi chút nữa, rốt cuộc từ trong mộng, Tô Ca nghe chính
miệng mình nói mấy chữ "Tương Vi trắng".
Hoa Tường Vi à? Hình
như lúc còn nhỏ cô thích nhất là cây cối. Sau đó, giấc mơ lại chuyển
sang một cảnh khác. Ở trên một con đường lớn, cô chạy, chạy hoài như là
đang đuổi theo một người nào đó. Cuối cùng, cô nhìn kỹ lại thì cái bóng
trước mặt là một người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, dáng người gầy gò
như cây trúc. Này, cậu đợi tớ với!
Tiếng kêu của Tô Ca vang vọng
trong không gian nhưng người thiếu niên kia vẫn không quay đầu lại. Cảnh trong mơ lại bắt đầu thay đổi. Hình như sương mù bao phủ khắp nơi, Tô
Ca vẫn thấy mình một mực đuổi theo ở phía sau, không có tiếng kêu gào
đau đớn tâm cang, không khóc lóc cầu xin rên rỉ, chỉ là một cô gái với
vẻ mặt cố chấp bướng bỉnh, nhưng lại khiến trong lòng Tô Ca đau xót.
Cảnh trong mơ cuối cùng là hình ảnh tỏa sáng của người thiếu niên cùng
giọng nói tràn đầy tự tin và mạnh mẽ:
"Tiểu Cách Cách, tớ sẽ làm được, cậu hãy nhớ kỹ những lời cậu nói ngày hôm nay."
Làm được cái gì? Lại còn muốn cô nhớ cái gì chứ? Tô Ca mở miệng muốn hỏi
lại nhưng lại không nói ra được tiếng nào, sau đó giật mình tỉnh dậy. Cô mở mắt thì nhận ra mình vẫn còn đang nằm trong phòng của mình. Rèm cửa
sổ đóng không kín cho nên có vài tia sáng xuyên qua kẻ hở chiếu vào bên
trong, màn đêm bắt đầu tan dần. Lại là một ngày mới bắt đầu rồi!
Tô Ca cử động cơ thể, tính duỗi người một cái, thế nhưng ngay sau đó, cô
cảm giác có cái gì đó không được bình thường. Hình như có cái gì cưng
cứng nằm ở giữa chân của cô, mơ hồ còn có hơi ấm của con người. Cái này
là...? Thoáng cái, gương mặt trắng xanh của Tô Ca đỏ bừng. Đây không
phải là phản ứng "Ngóc đầu chào buổi sáng" của đàn ông mà mọi người
thường hay nhắc tới sao?
Cơ thể Tô Ca cứng đờ, nhích người muốn tránh ra. Nhưng có lẽ động tác quá mạnh khiến Trăn Sinh giật mình tỉnh giấc.
"Chào buổi sáng." Trăn Sinh dụi mắt, có chút mơ màng nói. Cậu ấy khẽ nhích
người, cho nên Tô Ca cảm thấy cái vật kia dời khỏi chân cô mấy phần...
Đang suy nghĩ thử coi có nên đẩy Trăn Sinh ra hay không thì nghe "Aaa!"
một tiếng, hình như Trăn Sinh nhận ra cái gì, lập tức lăn mình qua một
bên, chui đầu vào trong chăn, giữ chặt.
Thấy thế Tô Ca không
khỏi bật cười ra tiếng. Rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là cô, thế mà
tại sao cậu nhóc này lại làm ra vẻ như mình bị thiệt thòi là sao?
Tô Ca phải dùng hết sức mới kéo ra được cái chăn. Sắc mặc Trăn Sinh lâu
nay hồng hào bây giờ chuyển thành đỏ lè như cua bị luộc chính, không
biết là vì mắc cỡ hay là trong chăn không đủ không khí khiến cho mê
muội. Trăn Sinh ứa nước mắt, uất ức nói:
“Em không phải có ý với chị.”
“Chị biết.” Vuốt tóc cậu ấy một cách bất đắc dĩ, Tô Ca thản nhiên nói:
“Đây là phản ứng rất bình thường của đàn ông mỗi buổi sáng. Em không cần phải xin lỗi.”
Nghe vậy, hình như Trăn Sinh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn Tô Ca một cách sợ hãi nói:
“Bạch Luyện, chị không ghét em chứ?”
“Làm sao có thể như vậy?” Tô Ca ra sức vuốt vuốt đầu của cậu ấy.
“Vậy sau này Bạch Luyện có còn ngủ với em nữa không?”
“Ừ, sẽ mà.” Nghe vậy, rốt cuộc Trăn Sinh mới yên lòng.
Sau khi sáng xong, Tô Ca phải đi làm, để Trăn Sinh ở nhà, mẹ Tô sẽ nấu cơm
cho cậu ấy. Lúc ra cửa, Trăn Sinh lưu luyến không muốn rời, bộ dạng như
con chó con mong chờ “Chị dẫn em đi với, dẫn em đi đi, em muốn đi theo
chị”. Tô Ca nhíu mày, xem ra phải tìm gấp trường học cho cậu ấy, để cậu
ấy giao tiếp với người ta.
Mười một giờ rưỡi, Tô Ca mới vừa nghỉ
việc thì nhận được điện thoại của mẹ Tô. Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Tô vô cùng hoảng sợ kể lể, mới vừa rồi có một người đàn ông cao lớn
gõ cửa, cửa vừa mới mở ra thì không nói không rằng bắ