Teya Salat
Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327020

Bình chọn: 9.5.00/10/702 lượt.

chạy qua nhìn một chút, nói với cậu ấy vài câu, nhưng ngây lập

tức cô lại bị hù cho hết hồn. Đây chính là hiệu ứng “Chính Thái”* trong

truyền thuyết sao?

*”Chính Thái”: 正太 danh từ được bắt nguồn tại

Nhật Bản, dùng để diễn tả những bé trai dễ thương tuổi từ 3-15, người

thường hay nhân vật trong phim hoạt hình, truyện tranh. Hiện giờ Trung

Quốc dùng rất nhiều từ này (Baidu)

Trong phòng chật ních những

cô y tá trẻ tuổi, người thì rót nước, người thì đem trái cây, còn có

người dâng cả đồ ăn vặt yêu thích nhất của mình cho cậu ấy. Nhưng điểm

tương đồng của mọi người là nụ cười ngọt như mật ở trên môi. Đáng chết

mà, ai nói bây giờ là mùa xuân hả?

Cho nên vừa mới tan sở, Tô Ca liền dắt tay Trăn Sinh chạy trối chết. Sau lưng truyền tới đại loại

những câu như thế này: "Em trai của bác sĩ Tô thật là đáng yêu nha, ngày mai nhất định phải mang cậu ấy tới!" Tô Ca chịu không nổi phát đau đầu. Làm sao cô có thể quên được đa số mấy cô y tá ở bệnh viện này chỉ

khoảng hai mươi tuổi, nhìn thấy trai đẹp là máu thú sôi trào.

Cũng may là Trăn Sinh không bị dọa hết hồn, vẫn còn có thể giữ được bình

tĩnh. Cùng lắm thì chỉ có chút màn sương đọng lại trong cặp mắt to tròn

long lanh mà thôi. Lúc ban đầu, Tô Ca định đưa Trăn Sinh về nhà, sau lại nghĩ đến cậu ấy sẽ bị gò bó ở trong nhà, cho nên quyết định dẫn cậu ấy

đi tìm Trần Lê. Trần Lê so với cô thì giao thiệp rộng rãi, quen biết

nhiều người, nhờ cậu ấy giúp chuyện nhập học cho Trăn Sinh thì tốt hơn

nhiều.

Leo lên lầu ba của khung chung cư, Tô Ca gõ cửa thật lâu

mới có người trả lời. Trần Lê mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt

ra mở cửa. Thường ngày cô xõa mái tóc hơi xoăn dài đến thắt lưng, hôm

nay lại buột tất cả thành đuôi ngựa ở sau ót, toàn thân toát ra vẻ nhẹ

nhàng lưu loát khó diễn tả. So với bộ dạng yêu tinh câu hồn quyến rũ,

tóc mai uốn lọn lâu nay của cô thì nhìn không ra đây là cùng một người.

Sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ này khiến Tô Ca ngẩn người ra, mém chút

nữa là không biết nói chuyện làm sao. Nhìn thấy Tô Ca, cô toát miệng

cười rồi ra hiệu cho bọn họ đi vào. Lúc này Tô Ca mới phát hiện ra Trần

Lê đang thu dọn đồ đạc. Trên chiếc ghế sa lon ở trong phòng có vài cái

va li lớn nhỏ màu xanh lá cây. Trần Lê đi rót nước cho hai người bọn họ

rồi cả ba bắt đầu trầm tư.

Ánh mắt của Trần Lê dừng lại trên đầu tóc ngắn lõm chõm của Tô Ca rồi dời qua Trăn Sinh, cười nhạt không nói lời nào.

"Cậu phải đi xa?" Tô Ca nhịn không được hỏi.

"Ừa, đã mua vé cho tối nay, chút nữa sẽ đi."

"Vậy cậu đi đâu?" Giọng nói của Tô Ca không dấu được vẻ ngạc nhiên. Bởi vì

cô biết miễn cưỡng một chút thì có thể coi Trần Lê là trạch nữ, trừ quán bar ra, tan sở là cô ấy sẽ về thẳng nhà. Lần trước đi du lịch Đại Lý là do Tô Ca kiên quyết kéo cô ấy đi cùng.

Sóng mắt của Trần Lê khẽ

lay động, mờ mờ ảo ảo, gần như là ánh sáng mơ mộng long lanh trong đáy

mắt. Đôi môi đỏ mọng hé mở, Tô Ca nghe được giọng nói mơ màng của cô ấy: "Tớ muốn đi Đại Lý."

Đại Lý? Ánh mắt Tô Ca bắt đầu thay đổi,

tròng mắt mờ ảo như ngọc lưu ly. Đại Lý ư, đây chính là nơi tất cả mọi

chuyện bắt đầu. Hơi nhíu mày lại, cô tiêu diệt bất cứ lưu luyến nào đọng lại trong đáy mắt.

Tô Ca hỏi: "Tại sao cậu muốn đi Đại Lý một cách đột ngột như vậy? Không phải chúng ta vừa mới tới đó hay sao?"

Nghe vậy, nụ cười trên môi Trần Lê rạng rỡ hơn, nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thẹn thùng của cô gái mới lớn, nói:

"Lần này tớ đi là muốn tìm một người, muốn hỏi cho ra lẽ, những lời năm đó

anh bảo tớ đợi anh ấy là không có ý nghĩa gì hết sao."

Nghe đến

đây thì Tô Ca đã hiểu rõ, đã đến lúc Trần Lê phải đi tìm người đàn ông

mà cậu ấy đã dấu kín ở trong lòng bao năm qua. Trước kia mình có nghe

cậu ấy nhắc tới nhưng không để ý lắm. Hình như đối phương là một người

đàn ông hiền lành, lịch sự nho nhã. Dường như bọn họ là cặp thanh mai

trúc mã rất bình thường thì phải? Nhưng lúc trước không phải cậu ấy nói

là đã mất tin tức rồi sao? Tại sao bây giờ lại xác định người đó ở Đại

Lý?

Nhưng Tô Ca cũng không hỏi nữa, ôm Trần Lê một cái thật chặt, rồi toét miệng cười nói: "Cố gắng lên!" Cố gắng lên nha Trần Lê, vì

hạnh phúc của mình, cậu phải cố gắng tranh thủ!

Trần Lê cười nhẹ, xoay người lại ôm chặt Tô Ca.

Nếu như vậy thì chuyện nhờ Trần Lê dùng quan hệ của mình tìm trường học cho Trăn Sinh bị thất bại rồi. Tô Ca cũng không muốn nhắc tới bởi vì một

chút nữa là Trần Lê phải ra trạm xe rồi. Cho nên Tô Ca cũng không có

tính ở lại lâu, kéo tay Trăn Sinh rời đi. Đi ra tới cửa thì đột nhiên

Trần Lê gọi cô lai.

"Tô Ca!" Trần Lê lớn tiếng kêu, còn mang

chút gấp gáp. Tô Ca ngẩng mặt nhìn cô ấy một cách nghi hoặc. Chỉ thấy

mặt mày Trần Lê nhíu lại, hình như là quyết tâm lắm mới thốt ra được:

"Tô Ca, lần trước đi Đại Lý cho đến bây giờ, cậu có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"

Nhớ chuyện gì? Chẳng lẽ cô nên nhớ cái gì sao? Tô Ca lắc đầu. Thấy thế,

Trần Lê có vẻ thất vọng, sau đó thì lại thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó, Trần Lê nói với cô:

"Không có việc gì, không nhớ thì bỏ đi" Sau đó

lại chớp