
chớp mắt, nhìn Tô Ca một cách thần bí rồi cười hề hề mà nói:
"Nói không chừng cậu đã gặp qua người đó rồi"
Tô Ca chỉ biết
cười, cảm thấy giờ phút này Trần Lê rất là quái lạ, nhưng lại không biết rốt cuộc kỳ quái ở chổ nào. Chắc là mỗi người phụ nữ mới bước vào đường yêu đều có chút quái dị mà thôi.
Lúc Tô Ca và Trăn Sinh về tới
nhà là lúc mẹ Tô đang nấu đồ ăn. Trăn Sinh bị cha Tô kéo đi chơi cờ
tướng. Cha Tô vốn là mê cờ tướng, nhưng lúc trước trong nhà có hai người phụ nữ đều không có hứng thú với quân cờ. Bây giờ vất vả lắm mới kím
được một đứa con trai, thế nào cũng phải đào tạo thằng bé chơi cờ cho
giỏi, về sau mỗi lần ghiền cờ cũng không cần phải chạy qua lão Mục nhà
đối diện, để rồi bị bà xã xách lỗ tai bắt về nữa chừng.
Ở trong
nhà bếp, Tô Ca đang phụ mẹ Tô chọn các món ăn thì nghe mẹ Tô ho khan một tiếng. Tô Ca ngước mắt lên nhìn thì lại bắt gặp cặp mắt của mẹ Tô nhìn
xuyên qua song cửa kính, dõi theo hình ảnh một già một trẻ chơi cờ trong phòng khách, tay thì nắm chặt, mặt nghiêm túc một cách khác thường nhìn Tô Ca. Bỗng nhiên Tô Ca cảm thấy bất an trong lòng. Chẳng lẽ cha lại
chọc giận tới lão thái hậu?
Chỉ thấy lão thái hậu nhà mình khẽ nhếch môi, thốt ra một câu:
"Tô Ca, nam nữ không được đụng tay đụng chân.”
"Phốc!" Tô Ca quá bất ngờ, phun hết nước miếng lên trên đồ ăn. Mẹ Tô thấy thế
lườm cô một cách chán ghét, sau đó giựt lại rổ đồ ăn, xối rửa lại. Nhịn
không được Tô Ca bĩu môi. Thiệt là, dù sao cô cũng là người lớn lên ăn
hoa màu ngũ cốc, còn là con gái mẹ mang nặng đẻ đau sinh ra, có cần phải ghét cô tới mức đó không?
Sau bữa cơm chiều, Tô Ca vùi người
trên ghế sô pha coi TV. Sau đó tắm rữa xong thì trở về phòng. Cha Tô và
Trăn Sinh cũng chém giết nhau xong, đương nhiên kết quả nghiêng về một
bên, Trăn Sinh chỉ vừa mới học hỏi chơi cờ thì làm sao có thể là đối thủ của cha được?
Tô Ca không khóa trái cửa như trước nữa, ngược
lại, cô để cửa hơi hé ra một chút. Cô biết tối nay Trăn Sinh nhất định
sẽ tới đây. Vậy cũng được, tạm thời làm gối ôm cho người ta vài ngày.
Chờ cậu ấy dần dần quen thuộc với chổ này thì chắc là không cần cô phải
ngủ với cậu ấy nữa.
Tô Ca nằm ở trên giường chợp mắt, nhưng đột
nhiên trong đầu lại hiện ra cảnh gặp mặt với người phụ nữ kia ở trong
cửa hàng, hình như tên là Lâm Mi. Cô ta có nói một câu:
"Cậu thật không nhớ năm đó làm thế nào mà cướp đi Tần Mặc Nhiên của tớ sao?"
Vang vọng rõ ràng ở bên tai của cô. Mơ hồ, cô cảm thấy phiền phức vô cùng,
vẻ mặt của người phụ nữ kia nói cho cô biết cô ta không nói láo. "Vụt"
một cái, Tô Ca ngồi bật dậy từ trên giường. Leo xuống giường, Tô Ca kéo
cái hộc tủ ở dưới cùng ra. Chổ này chứa đựng những kỷ niệm quý giá thời
niên thiếu của cô.
Nhật ký, hình ảnh, những dĩa nhạc yêu thích,
còn có những búp bê vải tự tay cô khâu vá. Tô Ca ngồi chồm hổm, bắt đầu
lật từng trang. Những trang giấy của cuốn nhật ký đã ố vàng, hơn nữa
hình như còn bị mốc men. Đang không còn đủ kiên nhẫn để lật từng trang
một, bỗng nhiên ánh mắt Tô Ca dán chặt lên một tấm hình đã bị lốm đốm
vàng ở trong góc, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy rõ hình ảnh ở trên.
Trong hình có ba người. Người ở giữa là cô gái mặc cái áo đầm bông màu trắng, cười toe toét như một con sóc ngớ ngẩn. Đây rõ ràng là mình lúc mười
sáu tuổi. Tay trái cầm tay của một cô gái có vóc người cao gầy, mặt trái xoan, chính là người phụ nữ mà mình đã gặp trong cửa hàng hôm đó, Lâm
Mi! Nhưng điều làm Tô Ca kinh ngạc nhất là cái đầu của người bên phải đã bị cắt bỏ, chỉ còn lại thân người với áo sơ mi trắng, nhưng lại biểu
hiện rõ ràng một người thiếu niên gầy gò phong lưu tuấn tú. Tại sao cô
lại có một dự cảm mãnh liệt người thiếu niên này chính là Tần Mặc Nhiên?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, tại sao cô lại
không có một chút ấn tượng nào? Tay Tô Ca run run cầm tấm hình, mắt nhìn chằm chằm cái lỗ hỏng bị xé bỏ trên đầu của thiếu niên áo trắng kia,
cắn chặt môi, mặt nhăn nhó như cái bánh bao. Thật là không có nghĩ tới
thời niên thiếu của mình lại có lúc khờ dại như vậy, lại đi cắt đầu
người trong hình. Bây giờ lại khiến cho cô ảo não muốn tự chặt đứt cái
tay của mình!
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, kèm theo giọng nói rụt rè của đàn ông vang lên:
"Bạch Luyện… " Là Trăn Sinh, chắc là đã tắm xong. Tô Ca vội vàng đóng hộc tủ
lại, đồng thời cố định tinh thần lại một lát rồi mới mở miệng nói: "Cửa
không khóa, đẩy cửa vào đi."
Sau đó thì nghe một tiếng "ken két"
cửa mở ra, Trăn Sinh ôm một cái gối, người mặc bộ đồ ngủ màu xám nhạt
mới mua hôm nay đi vào, vẫn là gương mặt sợ hãi như cũ. Lúc này đột
nhiên Tô Ca bình tĩnh trở lại.
Mới vừa rồi trong đầu vẫn còn nghĩ về Tần Mặc Nhiên, đầu óc mơ hồ lộn xộn đột nhiên được thông suốt. Đúng
rồi, mặc kệ trước kia có xảy ra chuyện gì, hay là người kia có phải là
Tần Mặc Nhiên hay không, bây giờ tất cả đều là quá khứ. Căn bản, cô và
Tần Mặc Nhiên thuộc về hai thế giới khác nhau, cho nên nhớ lại chuyện
xưa thì có ý nghĩa gì chứ?
Khi đó, vì Tô Ca suy nghĩ như thế, cho nên