
không
đợi thang máy, khập khiễng đi lối thang bộ, khiến người phục vụ ở cửa
chính nhìn mà than thở.
Cô đi rất nhanh, trực tiếp rẽ vào con
đường nhỏ tối đen, cũng không biết mình muốn đi đau, dường như ngay cả
chân cũng không đau. Từng bước từng bước dần dần thở hổn hển, cồn rượu
như dâng lên, từng chút từng chút ăn mòn trong óc.
Đi theo phía sau là một dáng người cao to.
Diệp Nhân Sênh lảo đảo đi một hồi, bỗng
dưng ngừng lại, xoay người vung quyền ra, nhưng lại bị người kia nhẹ
nhàng đỡ được. Trong bóng tối không thể nhìn rõ hình dáng, nhưng dưới
ánh trăng mờ mờ lại cảm giác mình biết đó là ai. Lại lảo đảo xoay người
sang chỗ khác: “Ra là anh —— “
“Để tôi tiễn cô về.” Đường Dập nói nhỏ, đưa tay đỡ cô, lại bị Diệp Nhân Sênh nắm chặt: “Tiễn tô… tiễn thế nào? Nhà anh sao?”
Sênh mỗ xem như đã say, nhất thời hóa thân thành bà dì đáng khinh, cầm lấy tay Đường Dập không buong, sung sướng muốn ca hát.
Cô thật sự đã say? Đường Dập ôm lấy Diệp Nhân Sênh mềm như sợi bún, tùy tiện cô giở trò trên người mình.
“Ha ha ha ha…” Cô lại đứng không vững,
Đương Dập đưa tay kia tới, nhắt mắt đã bế Diệp Nhân Sênh lên. Cô nằm
trong lòng ngực anh ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt nhỏ, giống như phát
hiện ra châu lục mới: “Òa, đẹp trai quá.”
…
Đường Dập đang định đỡ lấy cô, bất thình lình bị Diệp Nhân Sênh đẩy vào tường.
Lần này anh không còn sức để đỡ cô.
Diệp Nhân Sênh nhìn vào ánh mắt tối đen
của anh, chỉ cảm thấy trên mặt vô cùng lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện
thì ra mình đã khóc.
Vì sao lại khóc…
Đường Dập tựa vào tường, những giọt nước
mắt che đi hình dáng thanh tuyển, im lặng nhìn cô. Diệp Nhân Sênh đưa
tay lên sờ soạng, tiếp là mặt, cuối cùng là… miệng.
Một nụ hôn dài như thế, giống như muốn
dùng hết mọi khí lực, cô chỉ cảm thấy anh dường như cũng bị cô đẩy vào
trong tường, nhưng chỉ trong chớp mắt đó, bàn tay đã hung hăng nắm lấy
eo cô, ôm cô thật chặt như sợ đột nhiên cô biến mất không thấy gì nữa.
Một nụ hôn ngạt thở thế này.
Bởi vì tương tư ngạt thở như thế.
Diệp Nhân Sênh chép miệng.
Cô đưa tay lau đi vệt nước dãi dưới miệng, cuộn chăn trở người lại, tay phải tự dưng vươn ra, đụng phải bả vai mềm mềm.
Ấy, từ lúc nào vai của Mã Thiến Thiến lại rộng đến thế, còn có cơ bắp nữa chứ, Diệp Nhân Sênh không tự giác được
mà nắm lấy nhéo nhéo, phát ra một tiếng, lại di chuyển đến gần hơn, ấm
áp dễ chịu, ôm lấy thoải mái vô cùng…
Ế, hay là nhìn rõ trước khi lại ôm nhỉ?
Sênh ca ti hí mắt, ánh sáng rực rỡ bỗng
ùa vào tầm mắt, khiến cho cô không thể không đưa tay lên che. Giữa khe
hở mơ hồ hiện lên một bóng người, tóc mai dài ngang tai, chạy dọc theo
vành tai trắng nõn xuống dưới là chiếc cằm ưu mỹ phóng khoáng, cả người
đắm chìm vào ánh mặt trời, trông đẹp như một giấc mơ.
Ai ôi, đúng thật là ban ngày có chút suy
nghĩ đêm về đã lắm mộng, ngay cả lúc rời giường cũng có thể nhìn ra ảo
giác sắc xuân, Diệp Nhân Sênh không nghĩ ngợi gì trực tiếp nhắm mắt lại, hơn nữa còn gác tay che mắt để ảo giác biến đi.
Kết quả là…
“Không thể tưởng được…” Một âm thanh đầy sức hút vang lên bên tai: “Xem ra buổi sáng em còn nhiệt tình hơn đêm qua.”
Ai ôi, thì ra còn có cả ảo âm.
Thật là ảo âm?
…
Tiếp đó, rốt cuộc Sênh mỗ cũng có ý thức lại, hét ầm lên như mấy thiếu nữ bị xâm phạm.
Nhưng không đợi Diệp Nhân Sênh hét xong, Đường Dập đã lật chăn xoay người sang chỗ khác: “Đừng ồn nữa, đợi anh dậy đã.”
“Anh anh anh… tôi tôi tôi…”
“Đã bảo là đừng ồn nữa, cả một tối giày vò mệt rồi, anh chỉ vừa chợp mắt thôi…”
“Giày giày… giày vò cả cả… cả một… một buổi buổi tối…”
Người nào đó rõ ràng không thèm để ý đến cô mà nhắm mắt ngủ luôn.
Thế là lúc Diệp Nhân Sênh còn đang nhìn
hai vai trống trơn của mình, ý nghĩ đầu tiên chính là: Ta nhổ vào, ông
đây lại có thể làm trò tình một đêm!
Ý nghĩ thứ hai chính là: Tình một đêm tình một đêm, nhưng một chút ấn tượng cũng không có…
Ý nghĩ thứ ba chính là: Thật sự là làm lại nhiều lần sao?
…
Diệp Nhân Sênh ngẩn người, bỗng nhiên hét lên một tiếng quái dị, nhanh chóng kéo chiếc chăn đắp ở trên người ra,
sau đó bắt đầu lục tung cả phòng tìm quần áo của mình. Đáng tiếc quần áo chưa tìm ra, ánh mắt của Sênh mỗ đã bị hình dáng nửa thân trần trên
giường kia thu hút.
Dường như Đường Dập thật sự ngủ say, ngay cả lúc Diệp Nhân Sênh vất chăn tẩu thoát cũng không biết, anh chỉ nằm ở sát mép giường, quay lưng về phía Diệp Nhân Sênh, Eo thon chân dài thật gợi cảm, ánh mặt trời ấm cúng chiếu rọi vào gian phòng, làm cả người
anh lấp lánh kim quang.
Khóa kim loại nơi thắt lưng dưới ánh mặt trời cũng lóe sáng lên.
Trong đầu Diệp Nhân Sênh ting một tiếng,
nhất thời thấy vô cùng nghi hoặc, tối qua cô uống nhiều quá, không nói
đến việc cô uống nhiều rượu rồi làm bậy bạ với người ta hay không, người bình thường, nhất là Đường Dập, nếu bị ra tay phá hoại “hoa”, làm gì
còn tâm tư đứng dậy mặc quần vào, càng đừng nói đến việc có thể móc thắt lưng được.
Cho nên, thật ra cuộc sống cũng chẳng
sinh động như trong mấy bộ phim dì Hàn, tuy trên người cô chỉ có mỗi bộ
underwear, như