
ng nếu thật đã xảy ra chuyện gì đó thì áo trong cũng phải
vất đi chứ… Hơn nữa ở đây cũng không giống khách sạn, mà giống phòng ngủ ở nhà hơn nhiều.
Diệp Nhân Sênh vỗ hai má, hít sâu lấy lại bình tĩnh, giả vờ giả vờ nào, không cần phải hưng phấn… Á không đúng…
là không cần phải bi phẫn như thế…
Thật ra mọi chuyện là do cô uống nhiều quá, Đường Dập chỉ giúp cô rửa sạch một chút, tuy, ấy, tuy rửa có hơi triệt để một tí.
Ánh tà dương mờ nhạt ngoài cửa sổ kia, chiếu vào trong làm cả căn phòng ngập tràn sự ấm áp.
Đường Dập tỉnh lại, Diệp Nhân Sênh khoác
cái chăn lớn làm vẻ 囧囧 đem cây lau nhà chạy vào bồn tắm trong nhà vệ
sinh, anh cũng theo sau tiến vào, bật nước ấm bắt đầu rửa mặt, cô ở một
bên rửa cây lau nhà, bỗng nhiên có cảm giác quỷ dị bọn họ như đôi vợ
chồng già.
…
Sao có thể hài hòa như thế chứ! Sênh ca
buồn rầu cầm cây lau nhà trong tay, một phen tim gan đập loạn điện quang hỏa thạch củi khô lửa bốc linh tinh…
Cô nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt lại liếc đến trên người Đường Dập, mái tóc đen bóng theo dòng nước che khuất cả
mặt bên, chỉ lộ ra chiếc mũi thanh tú. Giọt nước trên tóc rơi xuống lăn
dọc theo sống lưng, cái dáng vẻ ướt nhẹp kia tuyệt đối là một sự mê hoặc trí mạng.
Diệp Nhân Sênh nhìn đến ngây người, cây lau nhà trong tay lại bị xoắn lại, không biết cây lau nhà đã vọt tới bên trên vòi nước…
Thế nên cây lau nhà đã kháng nghị: Cô
không để ý lại để cây lau nhà đỡ ở nơi vòi nước, nhất thời dòng nước bị
bắn ra, văng hết lên người Diệp Nhân Sênh.
Đường Dập cũng bị dánh một chút, anh giật mình, sau đó lau đi những giọt nước còn đọng trên mặt, quay đầu nhìn
cô, ánh mắt đen như mực.
Dường như những ý nghĩ đồi bại của cô đã
bị ánh mắt này nhìn thấu, Diệp Nhân Sênh nhất thời hốt hoảng: “Cái
đó…cái đó em đi ra kia một chú.t”
…
Đợi cho đến khi Diệp Nhân Sênh mặt đỏ tim đập ngồi trong phòng ngủ, lúc này mới cắn chăn rên rỉ.
Cái đó là người nào chứ! Làm quái gì mà cứ ở trước mặt Đường Dập cô đều trở nên điên khùng thế chứ á á á á ——
Bỗng dưng chuông cửa vang lên.
Diệp Nhân Sênh đứng bật dậy, động tác
mạnh quá khiến cho cái chân bị thương đau thấu xương. Đường Dập lau tóc
đi đến, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Đường Dập là người của công chúng không
tiện để lộ diện, lúc này cô đã lĩnh hội đủ, sửa lại đầu tóc gọn gàng
chỉnh chu, quấn tấm drap lên người, có chút thấp thỏm ra mở cửa.
Làm quái gì lại có cảm giác như bị kẻ khác bắt gian dâm thế này…
Diệp Nhân Sênh có tật giật mình ra mở cửa, ngoài cửa hiện lên một khuôn mặt càng giống trộm hơn cô.
“Quần áo của cô đã được giặt sạch rồi,
phiền tiểu thư lại đây ký tên ạ.” Chú em tiệm giặt là lấm la lấm lét
nhìn drap trên người Diệp Nhân Sênh, vẻ mặt cười cười như cướp: “Tối qua lúc đến cửa lấy quần áo, nghe bên trong hình như là một vị tiên sinh…”
“A, này…” Ta nhổ vào, bây giờ đến mấy người ở tiệm giặt là cũng lắm chuyện vậy sao!
Diệp Nhân Sênh ký tên xong, cười mỉa giả vờ như “giấu đầu lòi đuôi” nói: “Người tối qua chính là em trai tôi.”
“À, thì ra là thế, ha ha ha.” Chú em kia
tươi cười phô ra vẻ mặt “tôi hiểu mà”, cúi đầu khom lưng khách sáo thêm
vài câu rồi bước xuống lầu.
Diệp Nhân Sênh đóng cửa lại, đột nhiên cảm giác ánh mắt sau lưng có ý xấu.
“Chị à.” Vẻ mặt của Đường Dập như đang nghiền ngẫm: “Tại sao lại là em trai chứ không phải anh trai.”
Sênh ca nhất thời rất muốn móc mắt mình
ra: một tuyệt sắc mỹ nam nude bán thân thêm vài phàn lười biếng cất cái
chất giọng khàn khàn gọi chị ơi…
Cái này rất là kích thích à nha!
Thế nên kỳ thật Diệp Nhân Sênh không nghe rõ câu sau của Đường Dập, nên chỉ gãi đầu cười cười: “Quần áo đưa tới
rồi, tôi đi thay đã…”
“Ừ, xong rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Theo bản năng cô đáp một tiếng, khép cửa
phòng ngủ lại, lúc này mới phát hiện tia sáng cuối cùng bên ngoài đã mờ
nhạt dần, cả thành phố tràn ngập trong bóng đêm, những cơn gió lùa vào
rèm cửa sổ, thổi vào phòng khiến Diệp Nhân Sênh rùng mình, nhanh chóng
thay chiếc áo màu hồng phấn của mình, sau đó đẩy cửa bước ra muốn đưa
quần áo lại cho Đường Dập, không nghĩ Đường Dập cũng đang thay áo, đang
cài khuy áo, thấy Diệp Nhân Sênh mở cửa liền nhận lấy quần áo, cô trở
lại trước cửa, mắt liếc thấy anh chỉ cài khuy ở giữa, Đường Dập cúi
người, cơ ngực rắn chắc hiện lên dưới cổ áo, từ đó có thể nhìn thấy
những đường vân mờ nhạt.
“Anh còn chưa cài áo xong.”
Diệp Nhân Sênh chỉ nói một câu như vậy
liền ném căm uất ra sau đầu, sống với người này một mình như vậy quá
nguy hiểm, nơi nơi đều bị quyến rũ hu hu hu.
Bóng đêm vốn là kẻ bảo vệ của thiên
nhiên, Đường Dập kéo thấp vành mũ xuống, tuy Diệp Nhân Sênh rất muốn nói với anh có cài kín khuy áo như vậy ngược lại chỉ đem đến mỹ cảm cấm dục mà thôi, nhưng một nghi vấn vô cùng cấp bách khác đã buột ra trước.
“Ối, tôi còn chưa gọi điện cho Thiến Thiến, bên đạo diễn Hồ cũng chưa xin phép…”
“Tối qua anh đã nói qua rồi.” Đường Dập thản nhiên nói: “Ở cùng anh, hai tuần, có lương.”
Hai chữ cuối cùng đã thành công khiến
Diệp Nhân Sênh cười không thấy mặt trời, sau đó cô lại kịp phản ứng: thế chẳn