
khiễng đi bộ, bất ngờ nghe thấy âm thanh của Quách Khả Kiêu từ phía sau
truyền đến, thiếu chút nữa là xiêu vẹo đá chó gặm phân. Có vẻ như sau
khi mọi người làm rõ thân phận, Quách Khả Kiêu không còn gọi cô là Tiểu
Diệp nữa, mà sửa lại thành Diệp tiểu thư, tuy không có gì sai, nhưng mỗi lần nghe thấy thế vẫn không chịu được mà nổi da gà.
Cô còn đang gật gật đầu, đã thấy Quách
Khả Kiêu đưa ra danh thiếp: “Không biết đêm nay cô có thời gian không,
có người muốn mời cô ăn bữa cơm tối.”
Diệp Nhân Sênh đón nhận tấm danh thiếp,
hoa văn màu tím nổi lên trên LOGO vàng, buộc vòng quanh một cái tên vô
cùng phong tình —— Tuyên Tử.
Tối qua vừa mới phá hỏng chuyện tốt của
người ta, hôm nay lại muốn mời cô ăn cơm, có nghĩ thế nào thì đây cũng
không phải là chuyện tốt… Diệp Nhân Sênh sợ hãi nuốt nước miếng, chờ lúc phản ứng lại ngẩng đầu lên, thì không thấy Quách Khả Kiêu đâu.
Được rồi, công việc quay phim đang sôi
sục ngất trời, có lẽ bây giờ cô là người rảnh rỗi nhất đoàn phim —— Diệp Nhân Sênh không khỏi ưu sầu, không biết đạo diễn Hồ có trừ tiền lương
cô không, tuy rằng cái chuyện xui xẻo trên núi kia hoàn toàn phải trách
mình đạo diễn Hồ…
“Công việc chuẩn bị tốt rồi, tiếp theo
chỉ nhờ vào cô thôi.” Quách Khả Kiêu có chút mệt mỏi ngã vật vào sô pha: “Thật không ngờ cô lại đi gặp Đường Hãn.”
“Ông ta đáng sợ với mấy người thế sao.”
Tuyên Tử cẩn thận đưa tay mở túi, rút ra một tấm ảnh: “Hiệu quả không
tệ, không hổ là chuyên nghiệp.”
“Bởi vì ông ta biết thân phận của cô, tâm tư của cô.” Quách Khả Kiêu liếc nhìn tấm ảnh chưa bao giờ thấy kia, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tin tôi đi, Tuyên Tử, không thể so đo với
Đường Hãn tinh ranh hơn người được, ông ta chính là một lão hồ ly chân
chính.”
“Những gì anh nói chẳng qua cũng chỉ là
trên phương diện sự nghiệp mà thôi.” Tuyên Tử mỉm cười: “Nếu tôi là ông
ta, cũng không mơ tưởng rằng đứa con bị vứt bỏ hơn hai mươi năm sẽ tha
thứ cho mình, Đường Dập mãi là uy hiếp của ông ta.”
“Chậc chậc, cô còn đáng sợ hơn, ngay cả cha vợ tương lai cũng đi tính toán…”
“Đừng nói bừa.” Tuyên Tử cười quyến rũ,
nhìn chằm chằm tấm ảnh mơ hồ trong tay, website, báo chí, tạp chí, chỉ
trong vòng một đêm ngắn ngủi, bức ảnh cô và Đường Dập cùng ăn tối đã
trải rộng phố lớn ngõ nhỏ.
“Cô làm thế… Không sợ rước lấy ác cảm của Đường Dập sao?”
“Không sao, dù thế nào đi nữa tâm tư của anh ấy cũng không đặt vào tôi.” Tuyên Tử đứng lên, một giọt lệ lăn xuống, che khuất nơi khóe mắt xinh
đẹp của cô.
Tôi muốn, là tương lai của anh ấy, thậm chí là cả đời.
Diệp Nhân Sênh giống như mắc phải chứng
sợ hãi tiệc tùng, thường thì mỗi tối lúc có việc bận thì lại lo lắng hồi hộp đi lui đi lại trong phòng —— Cho dù chân què cũng như vậy mà lắc
lắc…
Sau mấy lần soi gương Sênh ca đã rút ra
kết luận, lần này tuyệt đối không ngồi xe lăn nữa! Thua người không thua trận, tuy rằng cách biệt về bề ngoài quá xa, nhưng trên khí thế nhất
định phải áp đảoi đối phương từng giọt một. Diệp Nhân Sênh cẩn thận buộc tóc lên, mặc vào chiếc áo T-shirt màu hồng nhạt – thứ đồ có hơi thở của thục nữ duy nhất mà cô có, sau đó rúc vào buồng vệ sinh liều mạng đánh
giày thể thao.
Thời gian đến, Diệp Nhân Sênh đúng giờ ra khỏi cửa, dưới lầu chiếc xe màu đen có rèm che sớm đã đợi sẵn. Một vệ
sĩ mặc âu phục đen kính mắt đen nốt thay cô mở cửa xe, nhất thời Diệp
Nhân Sênh có cảm giác lên xe của xã hội đen.
Quả nhiên là tiểu thư nhà giàu thích phô
trương, Diệp Nhân Sênh nhìn cả đại sảnh to lớn sáng sủa chói lóa cùng
những cô tiếp tân luôn thường trực nụ cười trên môi và những vị khách đi ra đi vào tấp nập, hết sức đau buồn muốn đập đầu vào tường.
Tuyên Tử ngồi ở chỗ rất dễ trông thấy
trong đại sảnh, hình như không hề sợ người khác nhận ra cô, nhưng chỗ
ngồi của cô thật sự là chói mắt hết sức… Diệp Nhân Sênh hít sâu một hơi, thẳng lưng lên, cho dù không xinh đẹp, nhưng cũng có thể coi vài ưu
điểm.
Ấy, có lẽ đối với phụ nữ mà nói…
“Chờ cô đã lâu.” Tuyên Tử như rất chờ
mong đứng lên, mỉm cười: “Biết là cô sẽ không ngồi xe lăn, nếu không tôi đã có thể đỡ cô rồi.”
Diệp Nhân Sênh ngoài cười nhưng trong
không cười đáp lại một tiếng, nhất thời cảm thấy quyết định không ngồi
xe lăn của mình là sai… Nhưng biết đâu lúc đó Tuyên Tử lại tìm một lí do khác thoái thoác chứ, đột nhiên cô cảm giác được mình cố mặc chiếc áo
màu hồng này thật ngu ngốc, Tuyên Tử mặc bộ âu phục màu trắng từ đầu đến chân, già giặn mà không mất đi nét cao nhã, thật sự… thật sự là đẹp
mắt.
Diệp Nhân Sênh không khỏi nhụt chí, bước
vào cửa thang máy, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, cô ngẩng đầu, thiếu
chút nữa lại biến thành đứa ngốc ở đây.
Tuyên Tử cô ta… cô ta chưa từng nói sẽ mời Đường Dập!
Đường Dập cũng ngẩn người, lập tức lễ
phép đứng dậy đỡ Diệp Nhân Sênh, nhưng cô lại không đợi anh đến đây mà
nhanh chóng ngồi lên chiếc ghế gần nhất, bốn phía mùi thơm lừng, thức ăn đầy bàn, xem ra đồ ăn đã đưa lên đủ, nên có lẽ cũng sẽ không có người
phục vụ đến quấy rầy.
“Không biết cô thích ăn gì, nên tôi chọn
mấy món thanh đạm.” Tuyên