
gạt mọi người.”
“Chỉ hy vọng mọi người vẫn có thể cho chúng tôi đủ không gian riêng tư, cảm
ơn.” Anh thản nhiên cười, trả mic lại, giơ tay ý bảo kết thúc buổi họp
báo.
…
Hiệu quả của bộ ‘Thanh Sắc’ quả nhiên tốt hơn dự đoán mấy lần.
Bộ phim được mọi người hoan nghênh, đực thảo luận trên nhiều trang
internet, mọi người bàn luận, nhất là phần cảnh nóng trong phòng bếp, tỉ lệ người xem lập kỷ lục mới trong lịch sử phim truyền hình, hơn nữa các quốc gia khác cũng tranh nhau mua bản quyền.
Bộ phim truyền hình này đạt được rất nhiều hạng nhất trong lịch sử phim truyền hình, thậm
chí còn có người thống kê, ảnh hưởng của bộ phim tình cảm này rất lớn,
lực ảnh hưởng của những nghệ sĩ trong phim cũng rất lớn, đó là điều chưa bao giờ có trong lịch sử.
Buổi tối, tivi phát sóng buổi lễ trao giải, Ánh Sao Rực Rỡ.
Trên tấm thảm đỏ kéo dài từ cửa chính đến hội trường, kiến trúc dùng màu
trắng làm chủ đạo với hai hàng cây xanh tốt, truyền thông, người hâm mộ, tất cả tạo thành một đám đông nhốn nháo.
Vào lúc nghi thức thảm đỏ tiến hành được một nửa, Tư Không Cảnh và Phong Hạ xuất hiện đúng như lời trong buổi họp báo.
Ánh đèn rọi xuống như ban ngày, cô mặc một bộ lễ phục màu trắng để lộ lưng, khoác tay anh mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, đi lên thảm đỏ.
Khuôn mặt như điêu khắc, không ai có thể xứng đôi bằng.
Như một đôi thần tiên, nhưng mà cũng chỉ như vậy.
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai điên cuồng, còn vang
dội hơn tiếng hét của tất cả ngôi sao lớn gộp lại, mà họ cũng hết sức
phối hợp, đi vài bước, sẽ dừng lại để người hâm mộ mà giới truyền thông
chụp hình.
Đi trên thảm đỏ đến nơi mc đang đứng, người mc nhìn hai người, vẻ mặt kích động đưa hai người đến giữa sân khấu.
Chờ hai người ký chữ lên bảng, nữ mc đỡ tim, nói vô cùng khoa trương. “Tôi
cảm thấy, giờ khắc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra ngoài!”
“Uranus, Summer.” Mc nam lập tức cướp lời. “Là hai nghệ sĩ quyền lực nhất trong
làng giải trí, hai người có gì muốn nói với người hâm mộ không?”
Biết Tư Không Cảnh vẫn không thích nói nhiều trước mặt mọi người như cũ,
Phong Hạ giành lấy mic, cười nói. “Chúng tôi luôn cố gắng làm những tác
phẩm hay hơn dành tặng mọi người, những cái khác thì không thể báo lại,
chỉ có thể chỉ có thể thành kính cảm ơn mọi người.”
Ánh mắt Tư Không Cảnh vẫn rơi trên người cô, hình như chỉ cần nghe cô nói là được rồi.
Sau khi nói chuyện mấy câu, sau khi mc chúc tối nay hai người có thể đạt giải, mới lưu luyến để họ rời đi.
Tiến vào trong hội trường, sau khi hai người đã ngồi xuống vị trí của mình,
cô mới thở dài, nhỏ giọng làm nũng anh. “Mệt chết đi được… vừa rồi đèn
flash suýt nữa khiến em nhìn đường cũng không rõ.”
Mười ngón tay
của hai người đan xen, vẻ mặt thản nhiên, con mắt tuấn mĩ chợt lóe. “Chờ buổi lễ kết thúc, chúng ta về nhà đi, thế nào?”
Cô gật đầu, nhìn gương mặt của anh một hồi, đột nhiên nói. “Tư Không, nếu tối nay em
không đạt được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất thì làm thế nào…”
Tác phẩm này là tâm huyết của hai người, cũng là nhân chứng cho tình yêu
của hai người sau năm năm, cô rất muốn dùng vinh dự cao nhất, để tặng
cho anh, năm năm này đã khổ cực kiến tạo một đế quốc vì cô.
“Không thể nào.” Cùng lúc với ánh đèn trên sân khấu hạ xuống, anh nắm lòng bàn tay của cô đưa đến bên môi của chính mình. “Sáu năm trước anh đã nói
qua câu đó, em còn nhớ không?”
Không quan tâm đến ánh mắt và lời nói của người khác, em là người phụ nữ duy nhất và là nữ chính xuất sắc nhất trong lòng anh.
…
Sau khi buổi lễ trao giải tiến hành được một nửa mới bắt đầu đến những giải thưởng nặng kí nhất.
Mc nói ra nhưng diễn viên nữ được đề cử cho giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, ống kính máy quay lập tức lia đến những người được đề cử, chiếu
lên màn hình lớn, Phong Hạ nhìn khuôn mặt mình trên màn ảnh, tim đập
thình thịch thịch, lập tức nắm lấy tay của Tư Không Cảnh.
Sau đó, anh lập tức cầm lấy tay cô, mạnh mẽ bao trong lòng bàn tay.
“Người giành được giải nữ chính xuất sắc nhất là…” Người ban thưởng cố ý kéo dài giọng. “Phong Hạ của bộ phim ‘Thanh Sắc’.:
Sau một giây yên tĩnh, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, cô nhìn gò má mình xuất hiện trên màn ảnh lớn, bên tai giống như liên tiếp vang lên
tiếng nổ.
“Hạ Hạ.”
Trên mặt Tư Không Cảnh hiện lên một nụ
cười kinh ngạc, đáy mắt lại phản chiếu khuôn mặt vui mừng lại không
biết nói sao của cô. “Chúc mừng em.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, khi anh nở nụ cười khích lệ thì từ từ đứng lên.
Dọc theo đường đi, trong ánh mắt mọi người đều là sự chúc mừng, cô đi từng
bước lên bục nhận thưởng, trong đầu đột nhiên thoáng qua vô số suy nghĩ.
Đi tới trên sân khấu, nhận lấy cúp, cô đi tới trước ống nói, hít sâu một hơi.
Thật ra thì mấy năm anh rời đi này, cô cũng nhận được không ít giải thưởng
lớn, bao gôm cả Thiên Hậu, nhưng không có lần nào như hôm nay, khiến
chiếc cúp trên tay cô phát run.
“Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn…” Cô
nhìn dưới đài, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. “Cảm ơn các nhân viên làm việc trong đoàn làm phim ‘Thanh Sắc