
ho đến cuối cùng, cả người anh tê dại, hung hăng đi vào mấy cái, bắn toàn bộ vào trong cô. Cô mệt mỏi, đến khóc
cũng không thể phát ra âm thanh, trên thân thể toàn những dấu vết màu
hồng, anh nhìn đến nóng mắt, lại biết cô không thể chịu nổi nhiều hơn,
chậm một lát, đứng dậy ôm cô xuống giường đi vào phòng tắm.
Trong bồn tắm có nước nóng, trước tiên anh ôm cô vào trong, sau đó chính anh cũng tiến vào.
“Ngày mai, anh phải đi thành phố N một chuyến, phần hậu kỳ ‘Thanh Sắc’ còn
một chút nữa.” Anh để cô tựa vào ngực mình, cho thêm nhiều nước ấm một
chút, nói. “Bời vì liên quan đến nhân viên, không thể đem công việc đến
thành phố S, chỉ có thể trở về thành phố N hoàn
thành.”
Cô nhắm mắt mệt mỏi, nghe vậy khẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh. “Anh đi bao lâu?”
“Khoảng 2~3 tuần.” Anh lấy sữa tắm, tắm cho cô.
“Lâu vậy…” Cô mấp máy môi, nhích lại gần ngực anh hơn, nhỏ giọng lầm bầm. “Tại sao lại phải đi lâu như vậy?”
“Trước kia, đêm nào anh cũng về thành phố S kiểm tra video của em, trạng thái
làm việc vào ban ngày không tốt, cộng thêm việc lần này đi nước ngoài du lịch, làm trễ nải tiến độ, phải nắm chặt thời gian để đền bù.” Anh
nhích lại gần trán cô. “Quảng bá phim tuyền hình, trong một tháng, đều
có kế hoạch.”
Cô suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói. “…Vậy em có thể đi cùng anh không?”
Mặc dù biết nói vậy là không tốt lắm, nhưng hiện tại, cô không muốn tách anh ra, dù chỉ một phút.
Anh nghe lời nói của cô, động tác trên tay dừng lại, trong đó có một tia
cười nhẹ. “Em quên album của mình rồi hả? Trốn việc nữa, những giáo viên của em có thể đuối tới bắt em không?”
“Anh là ông chủ phòng làm việc, tất cả bọn họ phải nghe theo.” Cô dứt khoát
ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, có lý chẳng sợ. “Ông chủ mang người thân đi
chơi, họ sẽ không ngại.”
“Hạ Hạ.”
Anh sợ cô cảm lạnh, giơ
tay ôm cô về trong nước, từ tốn nói. “Ban đầu chúng ta đã nói, muốn tận
tâm tận lực làm xong album này, không thể kéo dài thêm nữa, không thể vì tình cảm của chúng ta mà phạm giới, đúng không?”
Giọng nói anh dịu dàng, cũng rất hợp tình hợp lý, cô cũng không biết phản bác thế nào, rũ con mắt xuống không nói tiếp.
“Anh sẽ sớm trở về.” Anh hôn lên mắt cô. “Chăm sóc mình cho tốt, đừng để bị cảm, mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Anh càng dịu dàng, cô lại càng muốn khóc, nhưng lý trí cho cô biết cô phải làm thế nào, mím môi nhẹ ‘vâng’ một tiếng.
…
Ngày hôm sau, Tư Không Cảnh rời khỏi thành phố S, cô cũng về phòng làm việc tiếp tục tiến hành việc chuẩn bị album và tập luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến cuối tháng hai.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh mới đi có mấy ngày, tâm trạng cô lại
đặc biệt tốt, liên tiếp viết được mười bài hát, trong đó còn có mấy bài
tự cô viết, các giáo viên rất hài lòng với mấy bài
hát.
Một ngày bận rộn, buổi chiều, lúc ở trong phòng thu âm, cô cảm thấy bụng mình hơi đau, trong lòng liền thấy không ổn.
Buổi tối trở về nhà, cảm giác đó còn rõ ràng hơn, cô cầm băng vệ sinh chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên là dì nguyệt tới.
Trong nháy mắt, cô lập tức trở nên chán nản.
Tắm xong, cô không muốn ăn cơm tối, cuộn mình trong chăn, nắm trong phòng chờ điện thoại của anh.
Thường ngày, hơn mười giờ anh sẽ gọi đến, nhưng hôm nay đã hơn mười một giờ rưỡi, điện thoại di động của cô vẫn còn tối đen.
Một người cô đơn ngồi trong phòng, lại không giải thích được, tại sao dì
nguyệt lại tới, cộng thêm bụng càng lúc càng đau, cô không nhịn được,
trực tiếp lấy điện thoại qua.
Bên kia điện thoại mọt lúc sau mới bắt máy, giọng nói anh rất nhẹ nhưng tràn ngập mệt mỏi. “Hạ Hạ.”
“Anh vẫn còn làm việc sao?” Bên cô chỉ có một mình, giơ tay lên che điện thoại di động.
Anh không trả lời, giống như đang đi bộ, mấy giây sau mới hỏi cô. “Có phải trong người không thoải mái không?”
Cô mấp máy môi, đáng thương nói. “Ừm, đau bụng…”
“Nhớ anh sao?” Hồi lâu, anh cười nhẹ.
Đôi tay yếu ớt lấy chăn lên che mắt, cô vùi đầu vào trong chăn, giọng nói càng lúc càng nhỏ. “Anh mấu trở về, được không…”
Cô rất nhớ anh, trong lòng lại có điều không thoải mái không nói được, có rất nhiều lời, cô muốn nói với anh.
Thật ra chỉ tách ra một tuần mà thôi, huống hồ mỗi ngày hai người đều gọi
điện thoại, nhưng buổi tối tỉnh dậy, bên cạnh không có ai, cô sẽ cảm
thấy uất ức.
Đến chính cô cũng không thể không nghi ngờ, năm năm này, đến tột cùng,cô đã dùng cách gì để trải qua cảm giác nhớ nhung này.
Sau khi nói xong, cô vẫn yên lặng chờ câu trả lời của anh, một hồi lâu, giọng nói của anh mới truyền đến. “Hạ Hạ.”
“Hả?”
“Mở cửa?”
Cô ngẩn ra, lập tức vén chăn lên, nhảy xuống giường bằng tốc độ nhanh nhất, gần như là chạy đến cửa.
Mở cửa, cô lập tức thấy anh đang đứng bên ngoài, mặc dù trên mặt còn đọng vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười nhìn cô.
Ánh mắt cô lóe lên mấy giây, không nói hai lời, tiến lên một bước ôm lấy
anh, giọng nói có chút rung động. “Anh… sao đột nhiên lại về?”
“Có một con mèo nhỏ nhớ anh như vậy… anh lập tức làm công việc ba ngày
trong một ngày, trở về trước thời gian.” Anh giơ tay nắm lấy vai