XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325860

Bình chọn: 8.00/10/586 lượt.

lên khuôn mặt cô. “Buổi tối có thời gian không?”

Cô ngẩn ra, nhìn đồng hồ trên tay một chút, liền ngẩng đầu nhìn anh, bình tĩnh lắc đầu. “Buổi tối em có việc.”

Tư Không Cảnh vẫn luôn nhìn vẻ mặt cô, nhìn cô nói chuyện không có chút

rung động nào, thậm chí bộ dạng còn mang chút lạnh lùng.

“Vậy em đi trước.” Hình như cô không có thời gian, cũng không nhìn anh lâu, chỉ vẫy tay với anh. “Hẹn gặp lại.”

Cô xoay người rời đi.

Lúc này, ngoài cửa lớn, có một chiếc xe khác tiến lên, anh ngồi trong xe

không nhúc nhích, nhìn cô bước nhanh về phía chiếc xe đó, trên mặt là

một nụ cười dịu dàng, không lưng nói chuyện vui vẻ với người trong xe

mấy câu, liền ngồi vào trong xe.

Anh không nhìn rõ tài xế là ai, lại có thể nhìn qua hình dáng mà đoán, đó là một người đàn ông.

Sắc trời dần tối, trên gương mặt tuấn mĩ của anh, đáy mắt giống như ánh trời chiều.

Tối tăm, không có ánh sáng. Sau khi Phong Hạ lên xe, liền gọi điện thoại cho Mục Hi, nói cho anh biết cô sẽ nhận bộ phim này.

Cũng chính là bộ phim Tư Không Cảnh làm nhà sản xuất.

Cô cho mình một lý do để nghe theo.

___ Cô luôn khiến mình thực tế, cũng hầu như muốn tin vào bản thân mình,

lúc này cô xác thực đang đối mặt với hết thảy, không hề bị lay

động.

Bất kể anh có trở lại cuộc sống của chính mình hay không, cuộc đời của cô cũng không thay đổi.

Công việc, cuộc sống, tình cảm, cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Sắc trời dần tối, xe vững vàng vượt qua chiếc xe phía trước.

Cô cúp điện thoại, lặng lẽ nhìn sắc trời dần ảm đạm.

Ánh chiều tà, giống như mới tách ra từ đáy mắt u ám của Tư Không Cảnh.

Phong Dịch đang lái xe bên cạnh, lúc này vỗ nhẹ vào cánh tay cô, cô mới quay đầu lại.

“Hạ Hạ?” Phong Dịch nhìn cô.

“Vâng.” Cô cười cười. “Anh trai.”

“Buổi tối thật sự không bận? Không có chuyện gì khác sao, toàn bộ công việc

hôm nay kết thúc?” Anh dịu dàng cười. “Đã hẹn trước với em mấy ngày,

nhưng vẫn sợ sẽ có chuyện gì đột xuất.”

“Người bên cạnh

em đều biết công việc của em.” Cô nói. “Có liên quan đến người nhà, nên

toàn bộ công việc đã được hoàn thành từ trước đó.”

“Vậy

thì tốt.” Ngón tay anh nhẹ nắm tay lái. “Buổi tối anh có một hội nghị về sách nhất định phải tham gia, bây giờ chị dâu em đã mang thai hai

tháng, phải cẩn thận chăm nom, cô ấy ở nhà một mình anh thật sự không

yên tâm.”

Anh trai cô yêu thương chị dâu nổi tiếng, cô không nói hai lời liền gật đầu. “Yên tâm, cứ để đó em lo.”

“Ừ, trễ nhất là nửa đêm anh sẽ về.” Phong Dịch nói. “Chờ anh trở lại sẽ chở em về nhà.”



Sau khi Phong Dịch chở cô về nhà thì lập tức rời đi, cô lên tầng ấn chuông

cửa, liền nghe thấy tiếng trả lời hết sức dịu dàng.

“…Ah? Hạ Hạ?” Diệp Thiên Tinh mở cửa ra, vội vàng lùi về phía sau. “Mau vào đi.”

“Chị Diệp Tử.” Cô xoay người đóng cửa lại, ôm một cánh tay của Diệp Thiên

Tinh. “Chị chậm một chút, tối nay anh trai đi họp, bắt em ở đây chăm sóc chị.”

“Ai, anh ấy luôn phiền phức như vậy…” Diệp Thiên Tinh lắc

đầu, tuy trách cứ ông xã nhiều chuyện, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười

ngọt ngào. “Em không biết anh ấy mỗi ngày ở nhà, chị bị anh ấy quản đến

việc chọn người đỡ đẻ cũng không được, ngay cả việc chị muốn lấy một cốc nước cũng không cho phép.”

Phong Hạ nghe mà buồn cười. “thật ra thì anh ấy vẫn luôn cường quyền như vậy.”

“Chỉ là chị Diệp Tử. chị phải nghĩ như vậy,” Cô dí dỏm cười. “Có thể được

người khác nâng niu trong lòng bàn tay, ai nguyện ý thay mình chịu sóng

gió? Cho nên, chị cứ yên tâm thoải mái như vậy đi, nằm trong lòng bàn

tay anh ấy yên tâm cả đời, không tốt sao?”

Diệp Thiên Tinh cũng

cười, ngồi xuống ghế sô pha nhìn cô nói. “Hạ Hạ, em bận rộn như vậy, vẫn tới đây chăm sóc chị, thật ngại quá.”

“Người một nhà không nói

hai lời.” Đắp chăn lên người Diệp Thiên Tinh. “Chị ngồi yên ở đây, muốn

làm gì cứ nói với em, em làm giúp chị.”

“Em ăn cơ tối chưa? Diệp

Thiên Tinh suy nghĩ một chút. “Trong lò vi sóng có thức ăn còn sót lại

sau buổi trưa, hâm nóng. Hai người chúng ta ăn cùng nhau.”

Ăn cơm xong, hai người ngồi trên ghế sa lon nói chuyện, đã lâu rồi Phong Hạ

không đến nhà anh trai và chị dâu, vừa nói chuyện vừa nhìn chung quanh

một lần, ánh mắt rơi lên vách tiếng thì phát ra tiếng trầm trồ.

Trên bức tường là một bức họa lớn, sắc màu hết sức dịu dàng, trên bức họa là hình ảnh của anh trai và chị dâu Diệp Thiên Tinh, vẽ tương đối sinh

động.

“Bức họa này là do anh trai em nhờ người vẽ xong đưa tới.”

Diệp Thiên Tinh nhìn theo tầm mắt cô, vẻ mặt dịu dàng. “Mấy ngày trước

trong nhà tổng vệ sinh, chị và anh ấy chọn vài tấm hình, anh ấy liền

chọn tấm này vẽ lên.”

“Tấm này có phải được chụp ở Florence không?” Cô quay đầu lại.

“Ừ.” Diệp Thiên Tinh gật đầu. “Lúc đi hưởng tuần trăng mật, tấm này được chụp ở bờ sông Amaud, lúc ấy chị rất thích.”

Cô không nói gì.

Diệp Thiên Tinh ý thức được không khí có chút ảm đạm, nhìn lại vẻ mặt cô,

lập tức nghĩ đến cái gì đó, đang cố gắng sắp xếp lại câu văn, lại thấy

cô mở miệng.

“Thật là đẹp.” Ngữ điệu của cô chậm rãi, giống như

đang nhớ lại. “Khi đó, lúc nhìn thấy ảnh ngược củ