
m của hai người.
Cho nên, lúc này, tâm tình anh sao lại giống như rất kịch liệt, hành động không chút nhẹ nhàng với cô?
Thái độ giữa răng môi không phải là hôn, mà giống như cắn.
Cô nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
Thời gian năm năm, bọn họ lại lần nữa không có khoảng cách.
Sau mấy giây hít thở không thông, không chờ cô đẩy anh ra, anh cũng đã buông cô ra.
“Xin lỗi.” Nâng khuôn mặt anh tuấn của mình lên, tức giận vừa rồi đã không
thấy tung tích, chỉ có ánh đèn rơi xuống cạnh bóng tối.
Cô đứng tại chỗ, không nhúc nhích chờ tay anh rời đi.
Không nói gì với nhau, không khí trong phòng yên lặng đến kỳ quái, dần dần vẻ mặt cô khôi phục lại như trước.
“Hôm đó, người đến đón em là anh trai em.” Lúc này cô khẽ nghiêng người. “Em cho là anh biết, cũng không đại biểu anh có liên quan gì tới em.”
“Em không cần bất kỳ ai quản chế, cũng không cần bất kỳ ai đến nói cho em
biết mình phải làm gì.” Tay cô cầm lấy nắm cửa, trước khi mở cửa thì
quay đầu lại nhìn anh một cái.
Liếc mắt không chút quyến luyến.
“Anh sẽ không miễn cưỡng em, đúng không?”
Cô nói xong, quay người rời đi.
Cho dù em hiểu rõ, trên đời này, không ai có thể tiến vào cuộc đời em như anh một lần nữa.
Nhưng nếu như em không mở thế giới của em ra với anh,… anh cũng không có cách nào để vào.
Cho nên, Tư Không, đừng miễn cưỡng em.
…
“Cạch, cạch” cửa thư phòng từ từ khép lại.
Tư Không Cảnh đứng tại chỗ, nghe Phong Hạ nói xin lỗi với Tiểu bàn, âm
thanh cô tạm biệt Đan Diệp và Đới Tông Nho, ngoài cửa sổ không lâu sau
cũng nghe thấy tiếng cửa chính mở ra rồi khép lại.
Anh đứng một hồi, lại ngồi xuống lần nữa, đưa tay vuốt mi tâm.
Anh nên cảm thấy may mắn, vừa rồi lúc anh hôn cô, ít nhất cô vẫn không chống đối anh.
Nhưng anh cũng có thể hiểu, cảm xúc cô đối với anh, đa phần là ảo não, còn một phần nhỏ là không hề chút lay động.
Ít nhất, bất kể là phần nào, cũng không phải là yêu, hay hận, không phải
loại cảm xúc này thì có thể bồi dưỡng trong đó một loại cảm xúc khác.
Lúc này, cửa thư phòng bị mở ra, Đới Tông Nho từ từ đi vào, tự tay khép cửa lại.
“Tư Không.” Đới Tông Nho đi tới trước bàn đọc sách, ý vị sâu xa nhìn anh,
giọng điệu nhẹ nhàng. “Cậu vừa làm gì vậy? lại có thể khiến người ta tức giận bỏ đi?”
“Trước kia lúc học ở trường, bọn họ đểu nói trên
mặt mình luôn là vẻ thuần lương vô hại, lại giỏi nhất đâm sau lưng người khác, thật ra thì họ sai rồi, chỉ có mình biết cậu là người có thể phát huy mọi sở trường đến mức tận cùng.”
Đới Tông Nho thấy anh không nói lời nào, nự cười lại càng thêm rạng rỡ. “Ai, mình vốn cho là lần
trở lại này cậu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi chuyện, thật sự không nghĩ tới, cô ấy đến cơm cũng không ăn đã bỏ đi, mình vẫn còn đang suy nghĩ có nên trức tiếp giữ lại một phòng khách cho hai người.”
Anh đưa tay
đang vuốt mi tâm xuồng, nhếch miệng nở một nụ cười khổ. “Cậu muốn mình
giải thích thế nào?... Mình thật sự bị cô ấy làm cho tức giận đến điên
rồi.”
Nhìn cô bình tĩnh như vậy đối diện với chính mình, lời nói
chất vấn, nhìn cô đối mặt với chính mình không chút lay động, giống như
đang nhìn một người xa lạ, nhìn cô nói anh không liên quan tới việc cô
qua lại với người đàn ông khác.
Nếu như nói anh rời đi năm năm, đánh cuộc hoàn toàn dựa vào sự tự tin của chính mình và tình thế bắt buộc với cô.
Vậy thì mãi đến giờ phút này, anh mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Cô nói với anh, anh không nên miễn cưỡng cô.
Cho nên, Tư Không Cảnh, nếu như lời cô ấy nói là thật, vậy thì mày không
còn có cớ hội được bước vào thế giới của cô ấy nữa rồi, mày nên làm gì
bây giờ?
“Thật ra mình rất tò mò, bình thường nhìn cô ấy ở cùng
với Diệp Diệp, bộ dạng không có chút công kích.” Đới Tông Nho suy tư
chốc lát, nhướn mày.
“Cậu không phải đã rõ ràng rồi sao.” Anh rút một điếu thuốc ra, sau khi đốt thì đưa tới gần môi. “Một khi cô ấy đã
nhận định chuyện gì, chỉ biết làm theo ý như nguyên tắc của chính mình,
dù biết làm vậy là sai.”
“Mình thấy cô ấy là một người
rất cố chấp.” Đới Tong Nho đưa gạt tàn cho anh. Trong tất cả mọi chuyện, khó khăn nhất là bồi dưỡng tình cảm….Chỉ là, cậu không hiểu rõ lắm,
minh cũng coi như là người đi trước, lúc ấy có thủ đoạn nào chưa dùng
qua? Mình đã dùng sáu năm, mặt mũi và tôn nghiêm sớm đã vứt lên mặt đất, cho đến khi Tiểu Bàn ra đời mới bồi dưỡng cho tình cảm của mình và Diệp Diệp trở nên không tỳ vết,… cho nên, từ từ thôi.”
“Ừ.” Anh khẽ hạ tròng mắt, đưa tay bóp chặt điếu thuốc.
**
‘Thanh Sắc’.
Đây là bộ phim rất nhiều vai diễn.
Cũng là bộ đầu tiên Tư Không Cảnh xuất hiện với vai trò đạo diễn từ lúc về nước.
Vai nữ chính do Phong Hạ đảm nhiệm.
Nam chính do nam nghệ sĩ mới nổi tên Mộc Hòa đảm nhiệm.
Là bộ phim tình cảm được mong đợi nhất trong năm nay, chỉ là một nghi thức khai máy, cũng làm cho hiện trường có chút mất trật tự.
Điểm nóng chủ yêu, tất nhiên là sự trở về của Tư Không Cảnh.
Mà một chút chủ đề đáng nhắc đến, vì lúc này Lâu Dịch đang phát triển ở
lĩnh vực âm nhạc, Mộc Hòa đã dần dần trở thành Tiểu Thiên Vương mới
trong làng phim điện ảnh và t