XtGem Forum catalog
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325872

Bình chọn: 9.5.00/10/587 lượt.

a ánh mặt trời lên dòng sông, em liền rung động, chị biết không, trên thế giới, cảnh vật tự

nhiên hiện lên trước mắt chị, cảm giác lúc đó là đẹp nhất, không biết

nên dùng ngôn từ nào để hình dung.”

“Khiến lúc đó em nghĩ, em

nhất định sẽ quay lại đó, cũng với người em yêu, ngay tại buổi xế chiều, chỉ cần tình trạng sức khỏe cho phép, em sẽ còn quay lại đó.”

Đó lờ nơi hạnh phúc nhất cả đời này cô được bước chân tới.

Cảnh đẹp, hai người cùng với lời thề.

Giống như một giấc mơ, cô nhiều lần mơ về nó, muốn thoát khỏi cỡ nào, nhưng cũng không cách nào làm được.

Lần này cô có thể chân chính thoát khỏi không?

“… Hạ Hạ, cậu ấy đã trở lại, đúng không?” Lúc này Diệp Thiên Tinh nhìn cô, mở miệng. “Chị có đọc tin tức, cậu ấy đột nhiên xuất hiện vào cuối buổi biểu diễn của em song ca với em một bài hát.”

“Vâng.” Cô cầm cốc nước trên bàn.

“Hi vọng em không cảm thấy chị lắm chuyện.” Diệp Thiên Tinh suy nghĩ một

chút. “Em là một cô gái rất tốt, không có em, có lẽ hiện tại chị sẽ

không có đủ dũng khí để ở bên cạnh anh ấy, cho nên, chị thật sự hi vọng

em cũng có được hạnh phúc.”

Dừng một chút, Diệp Thiên Tinh nói tiếp. “Ở cùng một chỗ với người mình yêu, chính là điều hạnh phúc nhất thế giới.”

Cô uống hết nước, đặt chiếc cốc lại trên bàn, lộ ra nụ cười nhẹ. “Cho nên, nếu như không yêu, thì không nên ở cạnh nhau, có đúng không?”

Diệp Thiên Tinh ngẩn ra.

Cô cũng không nói tiếp, lúc này từ từ trượt xuống từ ghế sa lon, nhẹ

nhàng đến gần bụng của Diệp Thiên Tinh, cười tủm tỉm nói. “Bảo bảo, cô

của nhóc tới thăm nhóc này.”

Diệp Thiên Tinh cúi đầu nhìn cô, mặc cho cô nói chuyện với bảo bảo trong bụng mình.

Lúc này, cô không còn là Thiên Hậu vạn người mê đứng trên sân khấu, không

còn là người nghệ sĩ cứng cỏi trước mặt giới truyền thông, lại càng

không phải một cô gái hơn hai mươi tuổi, vì một người, mà thay đổi bản

thân mình, Phong Hạ.

Cô chỉ là một cô gái tầm thường, nghịch ngợm, hoạt bát, dịu dàng, trên mặt luôn lộ ra vẻ mặt như một đứa bé.

Là người cần một người hiểu mình, yêu mình, cũng có thể đủ sức mạnh để bảo vệ cô hơn bất kỳ ai.

Diệp Thiện Tinh nhìn một hồi, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc cô.

**

Buổi tối hai ngày trước khi tác phẩm mới phát hành, con trai thứ hai của

Đới Tông Nho và Đan Diệp sinh nhật, đêm đó, Phong Hạ vốn có việc, nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi, vẫn chạy tới.

Tiệc sinh nhật không mời nhiều người, mà chỉ có vài người trong nhà họ Đới gặp mặt, và mời một ít bạn bè gần gũi.

Lúc Phong Hạ chạy đến, bữa ăn tối đã được một nửa, sau khi cô vào nhà chào

hỏi mọi người và xin lôi, nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy người mà

cô vốn tưởng rằng sẽ xuất hiện ở đây.

Từ đầu đã chuẩn bị xong tâm lý, bậy giờ lại giống như bị đánh vào một quyền.

“Cậu bạn nhỏ, sinh nhật vui vẻ.” Lúc này cô đặt một mô hình ô tô đồ chơi lớn lên bàn trà, đi tới bên cạnh Đới Nhị Bàn, hôn lên cái má phúng phính

đáng yêu của cậu nhóc.

“Nói cảm ơn dì Hạ Hạ đi.” Đới Tông Nho dịu dàng nhìn con trai.

“Cảm ơn dì Hạ Hạ.” Đới Nhị Bàn giơ bàn tay nhỏ bé, cười khanh khách với cô.

“Hạ Hạ, lại đây, những người này ăn quá nhanh, may mà mình là bạn tốt giữ lại một bàn cho

cậu.” Đan Diệp bưng ra từ trong bếp một cái mâm với các món ăn ra ngoài, kêu cô ngồi xuống.

Cô ngồi xuống ghế, nhìn những món ăn hợp khẩu vị mình, không nhịn được nói đùa một câu. “Một bàn thức ăn này nói

chừng không hợp với Đới Nhị Bàn, ngược lại hợp với khẩu vị của mình, mấy ngày nữa là sinh nhật mình, bàn ăn này tốt lắm.”

Vẻ mặt những người khác trên bàn ăn mơ hồ nở nụ cười. Mặt Đới Tông Nho không

biến sắc, sau khi liếc mắt nhìn Đan Diệp, nghiêng đầu nhìn về phía cổng

lớn.

“Dì Hạ Hạ, dì đoán thử xem, thức ăn hôm nay là do ai làm?” ĐỚi Tiểu bàn nghiêng đầu hỏi.

“Chắc chắn không phải là mẹ cháu.” Cô gắp rau, nếm thử một miếng, vui vẻ gật

đầu. “Theo lẽ thường chắc là tay nghề của ba cháu rồi.”

“Sai.”

Đới Tiểu Bàn nghiêm túc nói. “Dì Hạ Hạ, những món ăn này là do chú Tư

Không tự mình làm đó, hôm nay ba cháu có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp,

không kịp về nhà nấu ăn, cho nên chú Tư Không đã giúp một tay.”

Vẻ mặt cô khẽ cứng lại.

“Ba.” Lúc này Đới Tiểu bàn nghiêng đầu nhìn sang Đới Tông nho. “Chú Tư Không

thật đáng thương, làm nhiều món ăn như vậy, một chút không ăn, đã phải

đi làm việc rồi.”

Vẻ mặt Đới Tông Nho nghiêm túc. “Ừ, ba có giữ lại một chút thức ăn cho chú Tư Không, lát nữa đưa cho chú ấy là được rồi.”

“Dì Hạ Hạ.” Đới Tiểu Bàn đưa mắt nhìn về phía cô, mắt to nháy nháy. “Dì có

thể đưa thức ăn cho chú Tư Không được không?”

Cô hạ tròng mắt, hồi lâu sau đặt đũa xuống đứng dậy, gật đầu.



Nhẹ gõ lên cửa hai tiếng, liền nghe thấy tiếng trả lời nhàn nhạt từ trong phòng.

Một tay cô bưng mâm, một tay cầm nắm cửa, mở cửa,

Trong thư phòng, Tư Không Cảnh đang ngồi trên ghế, trước mặt bàn là máy tính và một đống tài liệu.

Anh ngẩng đầu nhìn cô đi vào, chỉ thản nhiên gật đầu với cô một cái, đưa

tay sửa lại một chút, dọn một chỗ trên bàn để cô có thể dễ dàng đặt mâm

xuống.

Cô đi tới cạnh bàn,