Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cút Ngay Đại Sắc Lang

Cút Ngay Đại Sắc Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321424

Bình chọn: 8.5.00/10/142 lượt.

ắt đầu tẩy

trang hoàn toàn. Hắn không sợ cô thừa dịp này công kích hắn vì hắn biết cô nhất

định sẽ không làm vậy.

Tâm Nhu tức muốn chết, giờ là thời cơ tốt nhất để

tấn công hắn nhưng cô chậm chạp không hạ quyết tâm được. Đối phương hoàn toàn

không sợ cô đánh lén, không lo lắng hay buồn bực, hắn thoạt nhìn chẳng hề giống

người cô gặp hàng ngày chút nào.

Nếu hắn thực sự có ý đồ quấy rối thì không thể cùng

cô chung giường lâu như vậy mà chưa từng làm tổn hại cô.

Không đúng, không đúng! Hắn lợi dụng thân phận con

gái cố ý ngủ chung giường cùng cô, tìm cơ hội ôm cô, thậm chí thân thể đều bị

hắn nhìn hết, vừa rồi lại còn hôn cô, đây không phải cợt nhả thì là gì? Cho nên

hắn vẫn là…

Tuy nhiên bọn họ chung giường lâu như vậy, theo lý

thì hắn có cơ hội chiếm giữ cô nhưng lại không ra tay, đúng là không thể hiểu

nổi!

Trời ơi! Cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung ra rồi,

suy nghĩ hỗn loạn không ngừng, cầm một cái ghế lên không biết có nên đi đến đập

bể đầu hắn không nữa.

“Hà… Thật thoải mái.” Đinh Vũ từ phòng tắm đi ra,

dùng khăn mặt lau tóc, khuôn mặt và nửa người trên.

Sau khi tẩy bỏ lớp da làm từ nhựa cao su, hắn đã

khôi phục lại bộ dáng đàn ông vốn có.

Gương mặt tuấn tú lộ ra, tóc đen rối tung hỗn độn,

cằm còn lấm chấm ria mép mới mọc trông vô cùng phong độ.

Tâm Nhu ngẩn người nhìn, không thể tưởng tượng được

hắn từ phụ nữ biến thành đàn ông mà trông vẫn đẹp như cũ, khuôn mặt khôi ngô

khiến người ta phải thất thần .

Đinh Vũ để mặc cho cô nhìn mình chằm chằm, hắn thích

bộ dáng si ngốc này của cô, có thể mê hoặc cô thì thật tốt.

“Nếu ngắm chưa đủ thì anh rất vui lòng làm cho em

nhìn đủ.”

Tâm Nhu đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện

mình đang nhìn chằm chằm vào người ta. Thật xấu hổ!

“Anh nói hươu nói vượn gì vậy, ai thích anh chứ? Anh

chẳng qua chỉ là một kẻ thích đóng giả làm phụ nữ mà thôi!”

Hắn trợn trừng đôi mắt sắc bén làm cô sợ tới mức tim

vọt ra ngoài. Nói thật, khôi phục bộ dáng đàn ông, khi hắn tức giận càng thêm

đáng sợ, nếu đánh nhau thì chưa chắc đã bại nhưng luận về khí phách thì cô kém

hơn.

“Anh muốn làm gì?” Cô nắm chặt tay vào thành ghế

dựa, phát ra khí thế: Có giỏi thì qua đây, xem ai sợ ai!

Đinh Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, vẫn chưa có

hành động gì. Ở chung mấy ngày, tính cách nóng nảy của hắn đã giảm đi không ít,

nếu so sánh với tính tình nóng nảy của hắn trước đây thì đối phương chắc chắn

không có cơ hội nói chuyện cùng hắn.

Bởi đối phương là cô nên hắn đặc biệt khai ân.

Đinh Vũ đem sự chú ý chuyển sang tủ lạnh, mở một lon

bia uống, cảm giác mát lạnh lan vào trong miệng khiến tâm trạng hắn tốt hơn một

chút, ánh mắt sắc bén mới quay về trên mặt.

“Anh giả nữ là vì muốn dụ Mai Côi Chi Lang chứ không

phải để đùa giỡn em. Lần trong ngõ nhỏ đó nếu không phải em dùng gậy đánh ngất

Mai Côi Chi Lang, phá hoại kế hoạch của anh thì anh đã sớm tóm gọn toàn bộ bọn

chúng, cũng không để cho hai gã Mai Côi Chi Lang còn lại tiếp tục nhởn nhơ

ngoài vòng pháp luật.” Nói xong lại uống một ngụm bia to.

Đường Tâm Nhu nghi hoặc hỏi: “Dụ Mai Côi Chi Lang?

Anh là cảnh sát?”

“Không phải.”

Câu trả lời của hắn làm cô mơ hồ, không phải cảnh

sát, chẳng lẽ cũng giống cô là người giàu lòng chính nghĩa, yêu Tổ quốc sao?

“Không phải chỉ có cảnh sát mới muốn bắt chúng.” Hắn

vo tròn lon bia rỗng, tiện tay quăng vào sọt rác trong góc tường.

Tâm Nhu thầm đổ mồ hôi lạnh. Chỉ cần động tác đơn

giản này cũng thấy thân thủ đối phương không hề kém, muốn vo lon bia thành một

cục sắt rúm ró thì cần sức mạnh rất lớn, cô lập tức liên tưởng đến chiếc chén

thủy tinh vừa nãy liền bừng tỉnh hiểu ra, lại khiếp sợ lần nữa. Cô dường như

nhớ ra một số chuyện rất quan trọng nhưng không cách nào gắn lại thành một suy

nghĩ hoàn chỉnh.

“Anh muốn bắt Mai Côi Chi Lang thì cứ bắt, vì sao

lại tới tìm tôi?”

Đinh Vũ cười lạnh một tiếng làm cô sởn gai ốc, cả

người nổi da gà. Quái, sao cô lại có một cảm giác như chột dạ?

“Vì sao ư?” Đinh Vũ từng bước tới gần cô, “Có lẽ anh

nên nhắc em nếu không phải do em cản trở thì anh sớm đã bắt được Mai Côi Chi

Lang.”

“Ai mà biết được chứ? Trên mặt anh đâu có viết chữ

‘Đang bắt người xin đừng quấy rầy’, hơn nữa ai mà đoán được anh đóng giả làm

nữ! Anh đừng qua đây!” Cô cảnh cáo đồng thời không ngừng lùi ra sau duy trì

khoảng cách với hắn.

“Ngoài lần đó ra còn có hôm kia em lấy gậy đánh anh,

giẫm lên người anh ngay lúc anh cùng hai gã Mai Côi Chi Lang đang giao đấu! Lần

thứ hai em lại phá hỏng chuyện tốt của anh.”

Cô ngây người: “Hả? Người kia là anh?”

“Không thể sao? Có muốn nhìn vết sưng trên đầu cùng

dấu chân trên lưng của anh không?” Nụ cười trên mặt hắn thâm sâu làm người ta

càng nhìn càng sợ hãi.

Đường Tâm Nhu vừa lui ra sau vừa ấp úng đáp:

“Cái này đâu thể trách tôi, nếu có người xông vào

nhà của anh, anh sẽ mặc kệ ngồi nhìn chắc? Huống hồ tôi tưởng đó là kẻ trộm, ai

biết là anh chứ? Còn nữa, tôi cảnh cáo anh đừng có qua đây!”

Cô bất đắc dĩ cầm ghế tựa đập vào người người hắn,

nhưng không dùng toàn bộ sức lực nên bị hắn tay kh