
ắt nhìn Đinh Vũ.
“Sao cô lại… Tôi… Không thể nào…” Cô bị dọa đến mức
ngay cả nói cũng không xong.
“Ngạc nhiên gì chứ? Chỉ là ăn món tráng miệng thôi
mà.” Đinh Vũ liếm liếm cánh môi, cơn tức trong bụng đã tiêu tan hơn phân nửa.
“Sao cô lại hôn tôi… Không thể được…”
Có thể dọa cô thành bộ dạng như gặp quỷ này, tâm
trạng hắn cũng tốt lên. Hắn không nhịn được cười xấu xa, hóa ra hôn cô lại có
thể mang đến cảm giác thành công lớn đến thế.
“Sao lại không thê? Chính cô nói tôi làm gì cô cũng
đồng ý.”
“Nhưng mà… nhưng mà…”
“Tôi không những muốn ăn miệng cô mà khuôn mặt, lỗ
tai, cồ cùng toàn thân từ cao đến thấp tôi đều muốn ăn sạch.”
Tâm Nhu tựa người vào bức tường sau lưng, cả người
như tiêu bản dán trên vách tường, tròng mắt mở to nhìn Đinh Vũ đang từng bước
tới gần.
Cô thấy Đinh Vũ trước đây dịu dàng vô hại còn Đinh
Vũ trước mắt càng nhìn lại càng thấy tà ác.
Chúa ơi! Cô gặp phải một cô gái bị les?!
“Đừng tới đây! Cẩn thận tôi đánh cô đó!”
Đường Tâm Nhu bày ra tư thế quyền anh, cô đánh đàn
ông không chút lưu tình nhưng đánh phụ nữ thì trong thời gian ngắn cô không thể
nào hạ thủ được, đành phải lùi từng bước một ra phía sau.
Con mồi tới miệng sao có thể để chạy mất chứ? Hắn
biến sắc, cả người phát ra khí thế cương quyết làm cô hốt hoảng, bản năng tự vệ
thúc đẩy cô tung quyền công kích.
Nhưng mà tại sao hết lần này đến lần khác đều trượt?
Tâm không chuyên, ý không thông, cô khiếp sợ không dám tin mà làm rối loạn trận
chiến, thân thủ bất phàm của đối phương khiến cô dần rơi vào thế hạ phong.
Không thể nào! Một âm thanh vang lên trong đầu, hóa
ra Đinh Vũ chẳng những không yếu ớt, nhu nhược mà ngược lại công phu rất cao,
thân thủ nhanh nhẹn.
Không đầy mười chiêu, cô đã trở thành bại tướng dưới
tay Đinh Vũ, bị nhốt trong lồng ngực dũng mãnh của hắn.
“Má ơi! Buông ra! Cút ngay! Tôi không có hứng thú
với les đâu!”
Cô ra lệnh, hai tay nện vào người hắn, dưới tình thế
cấp bách không biết đã kéo xuống cái gì mềm mềm.
Đường Tâm Nhu trợn mắt, thò tay mở hai lớp tròn tròn
đó ra, cẩn thận nhìn, gắng sức nhìn, đồng tử trợn to mà nhìn!
Cô không nhìn lầm đấy chứ, đây là…?
Ai tới nói cho cô rằng đây chỉ là một cơn ác mộng
đi, cô không thể tin vào mắt mình, ngực Đinh Vũ vô cùng bằng phẳng, so với sân
bay còn phẳng hơn!
Chuyện này làm cô kinh hãi mở miệng lớn đến mức sắp
trật khớp miệng, một chữ cũng không nói được.
Đinh Vũ một phen đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng mà
vuốt vuốt chỗ đau trong ngực. Nắm đấm của cô gái này đúng là làm từ sắt, có thể
đứng ngang hàng với long trảo công (công phu móng rồng), tuy là ngực giả nhưng
vẫn rất đau.
Nhìn vẻ mặt không dám tin của cô, hắn thoải mái mở
miệng: “Đừng lo, của em lớn hơn.” Hắn khôi phục lại giọng nói thật của mình,
không hề có ý che giấu.
Đường Tâm Nhu bị chấn động lần nữa. Cái gì? Giọng
nói đàn ông? Cơn lạnh run từ lòng bàn chân lan tới đỉnh đầu, Tâm Nhu hoảng sợ
nhận thấy cô ta, à không, hắn ta là một tên đàn ông với nụ cười tà ác!
Đinh Vũ thưởng thức vẻ mặt như gặp quỷ của cô, rất
mong chờ phản ứng của cô khi biết mình không phải phụ nữ.
Khuôn mặt khôi ngô chậm rãi kề bên mặt cô, giọng nói
trầm thấp vô cùng mềm nhẹ tuyên bố từng chữ.
“Như em thấy đấy, anh là đàn ông.”
Đường Tâm Nhu hoảng sợ lùi đến góc tường, như nhìn
thấy quỷ, bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh khiến cô vô cùng bối rối, chỉ kịp cầm
một cái ghế lên làm vũ khí.
Cô không sợ thổ phỉ, còn dám vật lộn với kẻ trộm,
lại càng không sợ chết nhưng đùng một cái, cô gái cô đối xử như thân thiết chị
em qua một đêm đột nhiên biến thành đàn ông, nghĩ đến trước đó cùng người này
mỗi ngày chung giường làm cô thực sự sợ hãi.
“Rốt cuộc anh là ai?” Giọng nói của cô run run.
“Bạn cùng phòng với em, ở chung nhà kiêm luôn chung
gối.” Hắn trêu ghẹo, gỡ mái tóc giả trên đầu xuống, thưởng thức vẻ mặt trợn mắt
há hốc mồm thú vị của cô.
“Ông trời ơi! Anh thật sự là đàn ông… là đàn ông…”
Cô thì thào, lần này quả thực cô bị đả kích không nhỏ. Vậy là mỗi ngày cô đều
ngủ chung với đàn ông ư?
“Đừng làm như tận thế đến nơi rồi chứ!”
“Anh có mục đích gì?”
Đinh Vũ bị cô cấu áo nên lộ ra bờ ngực săn chắc. Cô
còn tưởng khi mình mắng hắn, hắn sẽ tiếp tục gây rối, nên đã thủ thế chuẩn bị
thoát ra ngoài nếu hắn có thêm bất cứ hành động gì.
“Bắt người.” Hắn quăng ra câu trả lời, hoàn toàn
không thèm để ý đến câu uy hiếp của cô, đi đến trước tủ quần áo.
Đường Tâm Nhu đi theo phía sau hắn nhưng vẫn duy trì
khoảng cách như cũ, cô tức giận phản bác: “Anh chính là…”
“Nếu anh là em thì sớm đã bị ăn rồi!” Hắn quay đầu,
ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm cô làm hai gò má của cô đỏ bừng lên.
“Anh cút đi!”
Hắn lắc đầu, nhắc nhở cô: “Đừng quên tiền thuê nhà
là anh trả, hơn nữa em còn nợ tiền anh.” Hắn cầm lấy một cái khăn bông, vắt lên
vai, cầm theo ít đồ rửa mặt đi về phía phòng tắm.
“Tôi trả lại tiền cho anh! Anh cầm tiền rồi cút đi!”
“Không thể được.”
“Vì sao?”
Vừa bước về phía phòng tắm hắn vừa cười tà ác với cô,
“Vì anh còn muốn ở đây.” Mở vòi nước, hắn thoa xà bông lên mặt, b