
thể quên, cô không thể không bồi thường hắn.
Đáng giận! Đau chết mất thôi!
Sau khi xảy ra vụ trộm, Đường Tâm Nhu lập tức báo
cảnh sát, ngoại trừ đồ đạc bị đổ vỡ thì tiền của không mất mát gì, có thể tên
trộm chưa kịp ra tay đã bị chủ nhà phát hiện nên vội vàng chạy trốn. Bởi vậy
cảnh sát chỉ lập hồ sơ rồi bỏ đi.
Giữa trưa, anh ba Đường Thu Sinh và bạn tốt Kỷ Trình
Trình nghe tin liền đến thăm, mà không ngờ ngay cả Thi Dịch Phàm cũng đến.
“Trời ơi! Sao lại xảy ra chuyện này chứ, Tâm Nhu em
có bị thương không?” Anh ba Đường Thu Sinh khẩn trương cầm lấy tay em gái, quan
sát từ đầu tới chân, sợ cô bị sứt mẻ gì.
“Sao em có thể bị thương chứ, đáng lẽ anh phải hỏi
đối phương có bị thương không mới đúng.” Tâm Nhu đính chính lại lời anh ba.
Đường Tâm Nhu cô một chút cũng không yếu đuối, từ nhỏ đến lớn thử hỏi có người
đàn ông nào đánh thắng được cô? Tuy rằng cô là em út nhưng so về nhu đạo thì
thất bại thường được “nhường” cho các anh cô.
“Nói vậy cũng không đúng, không phải em bảo đối
phương có ba người ư? Nhỡ chúng hợp lại tấn công em thì phải làm sao? Hơn nữa
dao kéo không có mắt, nếu như bị trúng một dao, để lại sẹo thì em bảo anh biết
ăn nói với cha mẹ thế nào?
Nghĩ đến tình huống lúc đó của em gái, Đường Thu
Sinh không khỏi toát mồ hôi, may mà cha mẹ đã tính toán trước, từ nhỏ dạy dỗ
Tâm Nhu học võ công mới có thể hóa nguy thành an. A di đà phật, thiện tai,
thiện tai!
Thi Dịch Phàm đứng bên cạnh cũng lên tiếng quan tâm:
“Em bình an vô sự là tốt rồi.”
Hắn dịu dàng nhìn cô chăm chú khiến Tâm Nhu ngượng
ngùng nói cảm ơn, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối.
Người thứ hai Đường Thu Sinh quan tâm sau em gái
đương nhiên là Đinh Vũ, hắn lập tức đi tới trước mặt giai nhân.
“Đinh Vũ, em đừng sợ, anh có vài người bạn trong
giới cảnh sát, nhất định sẽ nhờ bọn họ mau chóng bắt được tên lưu manh đó, bảo
đảm an toàn cho em.” Hắn thực hận lúc đó không có ở đây, nếu có thể bày ra màn
anh hùng cứu mỹ nhân thì không chừng Đinh Vũ sẽ thay đổi thái độ lãnh đạm sang
ái mộ hắn. Như vậy thì thật tốt biết bao!
Đinh Vũ khéo léo né người làm cánh tay Đường Thu
Sinh rơi vào khoảng không. Hắn đến bên người Tâm Nhu, kéo cô vào lòng, đôi mắt
tràn đầy địch ý với Thi Dịch Phàm.
“Có Tâm Nhu bảo vệ tôi rồi! Cô ấy rất anh dũng, so
với đàn ông còn mạnh hơn.”
Nhẹ nhàng phun khí nóng ở bên tai cô, khéo léo chen
vào giữa Tâm Nhu và Thi Dịch Phàm, ngoài hắn ra, không cho phép bất cứ người
đàn ông nào đến gần cô.
Được Đinh Vũ khen, Đường Tâm Nhu vô cùng đắc ý nói:
“Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ cô, không cho phép bất cứ kẻ xấu nào tiến gần cô một
bước.” Cô giơ hai nắm đấm lên, bày ra bộ dáng nữ anh hùng khí phách.
Đinh Vũ cười nhẹ, hai anh em Đường Tâm Nhu và Thi
Dịch Phàm đều không cần để ý, nhưng còn một người khác từ lúc vào cửa đã làm
hắn chú ý tới.
Con ngươi đen lén liếc về phía người đeo kính đen
đứng trong phòng khách, tóc búi chỉnh tề, trang phục bảo thủ giống một cô gái
bình thường nhưng nhất cử nhất động lại không tầm thường. Từ lúc bước vào cửa
cô ta không giống những người khác đến hỏi thăm đương sự mà ngược lại đi xung
quanh nhà, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì xem xét các góc, dường như đang
tìm kiếm manh mối nào đó.
“Cô ấy là ai vậy?” Hắn thấp giọng hỏi bên tai Tâm
Nhu.
Tâm Nhu nhìn theo hướng hắn chỉ:” À, cô nói cô ấy
sao, đó là bạn tốt nhất của tôi, tên Kỷ Trình Trình.”
“Cô ấy làm nghề gì vậy?”
“Trình Trình làm việc ở cục cảnh sát.”
Mắt hắn hiện lên tia sắc bén:” Hình sự?”
“Không phải! Cô ấy làm ở phòng tài liệu, sắp xếp lại
hồ sơ vụ án.”
Hả? Đinh Vũ trầm ngâm một lát, nếu không phụ trách
phá án thì sao lại có hứng thú với hiện trường vụ án?
“Cô ấy đang làm gì?”
Tâm Nhu nhìn ra nghi hoặc của Đinh Vũ, cười giải
thích: “Trình Trình nghiên cứu quá trình gây án và tâm lý tội phạm, nếu được
coi trọng còn có thể được kinh phí nghiên cứu. Lúc trước tôi khuyên cô ấy nên
chọn đề tài nào hấp dẫn một chút, đại khái cô ấy cũng nghe theo đề nghi của
tôi, hiện tại đang đi lấy tài liệu!”
Thì ra là thế, ánh mắt sắc bén của hắn dừng trên
người Kỷ Trình Trình, có lẽ là do mình quá đa nghi.
Tâm Nhu hướng về phía Trình Trình gọi to: “Trình
Trình thối, cậu đến mà không chịu an ủi tớ trước, lại chạy loanh quanh quanh
nhà, đây có phải công viên khủng long cho cậu đào hóa thạch đâu.”
Kỷ Trình Trình quay đầu lại, đẩy gọng kính mắt, cũng
đùa lại bạn: “Đúng đó! Tìm nửa ngày mà ngay cả cái răng khủng long cũng chẳng
thấy, sớm biết vậy thì đã không đến.”
“Hừ, lời nói vô lương tâm này có thể làm người ta
đau lòng đó, có thật đấu là mục đích cậu đến không vậy?”
“Sinh ra và lớn lên trong nhu đạo thế gia lại tinh
thông quyền anh thử hỏi ai có thể đánh thắng Đường Tâm Nhu chứ? Hỏi cậu có bị
thương không chẳng phải đã sỉ nhục cậu rồi sao?”
“Hì hì, vẫn là cậu hiểu tớ nhất, không giống anh Ba
suốt ngày lo lắng hệt như ông già.”
Đường Thu Sinh cự lại em gái: “Anh mới hai mươi bảy
tuổi.”
“Thế mới nói người chưa già đã yếu.” Nói xong ngay
cả chính mình cũng không nhịn được mà cườ