
“Sáng mai anh phải đi công tác,
hành trình là hai ngày một đêm, chậm nhất là buổi tối chủ nhật có thể về đến
nhà, cho nên hai ngày này đành nhờ em cùng tiểu tử kia giữ nhà rồi!”
Tôi vẫn nhắm mắt như cũ,
dùng lỗ mũi hừ hừ nói: “Anh cố ý đúng không!”
Hàn Lỗi dùng thanh âm vô
tội nói: “Ai da, cưng à, em đang nói gì đấy, sao anh nghe không hiểu.”
Chồng à, anh đang nói xạo
cái gì a, rõ ràng biết thằng nhóc kia rất chán ghét tôi mà vẫn muốn hai người
cùng nhau ở chung, hay là anh đang suy nghĩ muốn đem hai người chúng tôi thành
đồ giải trí của mình vậy?!
Tôi cự tuyệt đáp lại anh,
chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp phun ở bên tai trầm thấp khàn khàn vang lên bên
cạnh: “Cưng à, chúng ta yêu một lần nữa đi!”
Thân thể của tôi bởi vì
hơi thở nóng rực kia mà nhẹ run lên một cái, nhưng còn chưa chờ tôi cự tuyệt
anh, thì chuông cửa đã đúng lúc vang lên.
Một giây sau, thân thể
cao lớn nóng bỏng của người nào đó đang trèo lên trên thân tôi lập tức cứng
ngắc lại, phát ra tiếng rên rỉ thất bại, còn tôi thì không chút nể tình cười ầm
lên. Tiếng chuông ngoài cửa vẫn đều đều vang lên như cũ.
Rạng sáng ngày hôm sau,
Âu Dương Suất ngồi ở trước bàn ăn, mím môi nhìn tờ giấy trong tay mà Hàn Lỗi đã
để lại cho nó, tâm tình xuống cấp trầm trọng.
Tôi đã cố ý làm cho anh
một bữa ăn sáng thật ngon—chân giò hun khói cùng với trứng ốp-la đưa tới trước
mắt, ai ngờ tiểu tử này không thèm nể tình, ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũng
khinh, mặc kệ mỹ vị trước mắt, chỉ chăm chăm dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn
tôi mà thôi.
Haha, nhìn xem nhìn xem,
đây chính là ánh mắt ai oán của một người vợ bị chồng ruồng bỏ nha, tôi vô tội
nhìn nó, cũng không phải là tôi làm Hàn Lỗi biến mất a, nhìn cái gì mà nhìn.
Hai người rất quật cường
nhìn nhau đúng một phút sau, tôi thật mất mặt bại trận, ngầm thở dài một hơi,
chậm rãi nói: “Không ăn cũng đừng hối hận đấy, đây cũng là bữa sáng mà anh Hàn
Lỗi của em ngàn dặn vạn dò chị chuẩn bị đặc biệt cho em, em không ăn nghĩa là
đã cô phụ ý tốt của anh ấy, chị không phụ trách đâu!”
Hê hê, đây là một lời nói
dối cao thượng cỡ nào a!!!
Nghe thấy lời của tôi,
hai mắt Âu Dương Suất lập tức sáng ngời, đôi má phấn trên khuôn mặt nhỏ bé phát
ra ánh sáng vui mừng hỏi: “Thật sự là anh Hàn Lỗi cố ý bảo chị làm bữa sáng cho
em?”
“Đúng vậy!” Tôi qua loa
đại khái trả lời.
Âu Dương Suất không có để
ý tôi mà hết sức cảm động chuyên tâm ăn bữa ăn sáng.
Nhìn Âu Dương Suất vui vẻ
vùi đầu vào ăn sáng, tôi không thể không nói, cái tên Hàn Lỗi này dùng
cũng thật tốt nhỉ, nếu bây giờ tôi bảo Hàn Lỗi nói anh muốn nó nhảy xuống từ
tầng này, thằng nhóc cũng sẽ bất khuất quên mình liền ngay mất thôi~~~
Tôi chỉ có thể nói một
câu, sự sùng bái mù quáng này này thật đúng là không phải kinh khủng bình
thường.
Sau bữa ăn sáng, tôi cảm
thấy hai người cứ ngồi cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ thế này cũng không hay, vì
vậy quyết định mang thằng nhóc đi dạo, thuận tiện để cho nó làm quen với cảnh
vật xung quanh.
Dù sao cũng phải ở chỗ
này một tháng, không thể mỗi lần ra cửa đều bị lạc đường sẽ phiền toái đến cảnh
sát lắm đấy!
Ban đầu thằng nhóc chết
sống không chịu cùng tôi ra khỏi nhà, vì thế tôi thông minh lập tức sử dụng cái
tên Hàn Lỗi một lần nữa, thành công dụ dỗ nó ra ngoài.
Đầu tiên tôi mang Âu
Dương Suất lưu dấu chân tại khắp các đường phố xung quanh, cuối cùng kéo nó vào
một cửa hàng bách hóa, tính mua cho đứa nhóc này một bộ quần áo.
Đi vào cửa hàng thời
trang trẻ em, Âu Dương Suất lập tức nhận được tiếng kinh hô vui mừng của đám bà
cô bên trong, rối rít tranh nhau giới thiệu quần áo cho chúng tôi.
Nói thật, người bạn nhỏ
Âu Dương Suất này quả thật có đủ tư chất khiến đám bà cô chảy nước miếng ầm ầm,
khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tinh sảo, nụ cười khả ái như ánh mặt trời, khí chất
cao quý, thân sĩ phong độ, có giáo dục, biểu hiện hoàn mĩ, chừng ấy đã đủ để ép
những cô, những dì trong kia rối rít gia nhập hàng ngũ kẻ hâm mộ rồi.
Vốn là Âu Dương Suất còn
tỏ vẻ khách khí, không cần tốn tiền cho nó, nhưng mà tôi lại một lần nữa mang
cái tên Hàn Lỗi ra, thái độ tên nhóc lập tức chuyển đổi, không hề ngại ngần
chọn lựa đủ loại quần áo.
Tôi bỗng dưng cảm thấy
hai chữ “Hàn Lỗi” này quả nhiên không chỉ hữu dụng bình thường, nếu đi vào
trong ngân hàng, hướng về phía quầy nói hai chữ “Hàn Lỗi” này ra mà có thể rút
được vô hạn tiền thì tốt biết mấy, hấp dẫn cực kì nha!
Âu Dương Suất có con mắt
khá tốt, quần áo tự chọn cũng rất thích hợp với mình, càng đem nó trở nên đẹp
trai, phong độ. Cho nên, ban đầu dự định chỉ mua một bộ thôi, cuối cùng biến
thành ba bộ quần áo liền, bởi vì tôi thật sự là không nỡ để những bộ y phục kia
mất nh hào quang rực rỡ a~~~
Lúc đi tính tiền, Âu
Dương Suất đàng hoàng tùy ý để tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, đứng trước
quầy thu ngân chờ mấy người kia cất y phục vào túi.
Nhìn tốc độ của mấy nhân
viên thu ngân, tôi e là những người này cố ý rồi, cứ nhìn Âu Dương Suất như thế
thì làm sao làm việc chứ?!
Giả bộ chuẩn bị túi, một
người trong đó