
hằng bé sang chỗ tôi nghỉ ngơi, thực tế là
muốn thoát khỏi thực tế tàn khốc lúc cha mẹ chia tay, ít nhất trong tháng này
nó có thể thật vui vẻ chơi đùa, có người khác làm bạn.
Nhìn Âu Dương Suất đã dần
dần không còn nói mớ nữa, tôi biết lòng mình đang dần dần mềm nhũn ra, nhìn từ
một khía cạnh khác, chúng tôi cũng có thể coi như là đồng bệnh tương liên, cùng
là kẻ lưu lạc, nhưng mà nó so với tôi đáng thương hơn rất nhiều. Nhớ năm đó,
khi cả cha lẫn mẹ đều song song “rời nhà trốn đi”, tôi đã lên cấp 2 rồi, suy
nghĩ cùng năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn so với đứa nhỏ này, chủ yếu nhất là,
tôi vẫn có thể hưởng thụ tình yêu thương của mẹ, mà Âu Dương Suất thì sao, tuổi
còn nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương, bây giờ cha mẹ còn muốn tách ra mỗi người
một ngả nữa, haizz, thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Thật khó có thể hiểu được
làm sao để nó lớn lên hiểu chuyện, biết điều lại ngoan ngoãn như thế này a!
Tình thương của mẹ thì
tôi không cách nào có thể cho anh, cho dù mẹ ruột của đứa trẻ này cũng không
phải tôi, nhưng mà sự ấm áp thì ít nhất Hạ Anh này vẫn còn làm được.
Thế nên tôi nhẹ nhàng bò
lên giường của nó, nằm nghiêng bên cạnh, đem đứa nhỏ người sang hướng mình, dịu
dàng kéo nó vào trong ngực.
Âu Dương Suất chơi đến
mệt mỏi nên ngủ rất say, dĩ nhiên không hề hay biết đậu hũ nho nhỏ của mình đã
bị tôi không chút khách khí hưởng dụng, chỉ thấy nó mơ màng phát ra những tiếng
hừ hừ thoải mái, cái đầu nhỏ cũng hướng trong ngực tôi mà dụi vào, khóe môi
nhếch lên nụ cười mờ ảo, chỉ chốc lát sau, khóe mắt đã khô nước, còn có cả
tiếng ngáy nhỏ đều đều phát ra.
Tôi không có chút nào
buồn ngủ nhìn nó, lấy tay sờ soạng mơn trớn gương mặt trơn mềm, aizz, xúc cảm
này quả thực là dễ chịu chết đi được.
Khi ngoài cửa sổ đã bắt
đầu tờ mờ sáng, tôi cẩn thận nhẹ nhàng, cố gắng không đánh thức đứa nhỏ, xuống
giường ra khỏi phòng.
Vuốt vuốt khóe mắt khô
cong, tôi âm thầm rơi lệ trong lòng, tại sao mình phải sợ đứa nhóc này biết cả
hai cùng nhau ngủ một đêm chứ, lại còn vô tư dùng cả buổi tối để cho nó ngủ yên
ổn nữa, quả nhiên tôi chính là một người phụ nữ nhân hậu mà, làm chuyện tốt
không cần báo ơn nha!
Âu Dương Suất sau khi
tỉnh ngủ, mặc dù không có giả bộ thâm trầm như hôm qua nữa, nhưng vẻ mặt lại
mâu thuẫn khiến tôi không cách nào chấp nhận được.
Từ lúc đi ra cửa phòng
nhìn thấy tôi, thằng nhóc này luôn dùng vẻ mặt phức tạp ngó tôi chằm chằm, cái
miệng nhỏ nhắn cứ lúc khép lúc mở, muốn nói lại thôi làm tôi chả biết nó đang
suy nghĩ cái gì.
Sau khi ăn cơm trưa xong,
tôi hỏi nó có muốn đi đâu chơi hay không, ví dụ như phòng của Tần Dương trong
nhà của đồng chí Tần Hạo chẳng hạn, thằng nhóc đầu tiên là tỏ vẻ đăm chiêu nhìn
tôi, sau đó nghiêng đầu né tránh tầm mắt tôi, lắc đầu tỏ vẻ nó không muốn ra
khỏi cửa, kết quả, đứa nhỏ này ngồi trong nhà ngây người suốt cả buổi chiều.
Mặc dù tôi biết tiểu tử
có tâm sự, đây rõ ràng là sự thật mồn một nha, nhưng mà tôi cũng không ép nó
làm gì, cứ chờ tới lúc nó mở miệng hỏi mình là được.
Mỗi lần nhìn thấy cửa
phòng anh, tôi đều len lén đến gần thăm dò, nhìn trộm vào xem bên trong có động
tĩnh gì hay không, trong phòng không có máy tính, không có điện thoại, mọi
người nói xem có cái gì hay ho để mà nó ở lâu trong đó đến thế, không phải là
đọc lén mấy thứ sách báo trộm mang đến đ
Sau bữa cơm chiều, vì
không để cho thằng nhóc tiếp tục ngây ngốc ở trong phòng chơi với cái bóng nữa,
tôi lôi kéo nó đến ngồi ở trên salon phòng khách xem tivi.
Ngoài ý muốn, tiểu tử lại
hết sức phối hợp, biết điều ngồi ở vị trí cách tôi rất xa, vẻ mặt chuyên tâm
xem tivi.
Vì tưởng thưởng cho sự
biết điều này, tôi nổi hứng làm một chuyện rất ngu xuẩn, đó chính là đem điều
khiển tivi cho nó.
Mọi người nói xem đây có
phải là thứ mà một đứa trẻ mười tuổi nên xem hay không a?! Không phải là kênh
bóng đá, không phải kênh thiếu nhi, không phải kênh thể thao, cũng không phải
kênh phim truyện, mà là kênh thời sự tiếng Anh???
Được rồi, nó là người tới
từ nước Mỹ, cho nên nghe hiểu được tiếng Anh, nhưng vấn đề là lấy trình độ của
tôi mà nói thì hoàn toàn không thể cắt nghĩa được lưu loát thứ tiếng kia nha.
Nhưng mà chuyện ngu xuẩn
làm cũng đã làm rồi, vì thể diện, tôi còn cách giả bộ cũng hiểu, vẻ mặt thành
thật ngồi xem tin tức cùng nó.
Cực kì thống khổ nha!
Đúng lúc nội tâm của tôi
đang đau đớn kêu gào, bất chợt “bụp” một tiếng, không còn bất cứ tiếng động
nào, giọng tiếng Anh cũng tắt ngấm, màn hình đen ngòm, trước mắt một mảnh tối
om.
Tốt lắm, chung cư nhà tôi
bị cúp điện rồi.
Muốn biết tại sao tôi có
thể khẳng định được chắc chắn như thế sao? Bởi vì tôi nghe được một khắc lúc
mọi thứ tối om, đồng loạt nổ ra một tràng kêu gào vang khắp khu nhà, đinh tai
nhức óc chứ sao.
Trái lại, hai người chúng
tôi vẫn thong dong bình tĩnh ngồi yên một chỗ trong bóng tối, không thét chói
tai, không kêu loạn xạ, chỉ khẽ khàng thở ra, lẳng lặng chờ ánh sáng khôi phục.
“Cái đó…” Một giọng
nói non nớt, do dự vang lên trong bóng tối. “Em có thể hỏi chị m