
anh ta.
Nghe xong lời tôi kể, Tần
Hạo liền dựa lưng vào salon, một tay sờ cằm, một tay khoác lên tay vịn của ghế,
vẻ mặt trầm tư vô cùng.
Đột nhiên, hai mắt anh ta
sáng ngời, nhẹ nhàng gọi Âu Dương Suất: “Tiểu Suất, trò chơi lần trước em bảo
anh hình như Tần Dương đang download thì phải, em vào trong gian phòng kia tìm
nó xem sao đi!”
Nghe thấy lời Tần Hạo, Âu
Dương Suất đột nhiên “thức tỉnh”, khôi phục thần sắc bình thường sau đó nhanh
như chớp dạ một tiếng rồi phóng như bay vào gian phòng mà Tần Hạo chỉ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười một
lần nữa hiện lên trên gương mặt thằng nhóc, tôi chỉ muốn cảm khái, thì ra, “Hàn
Lỗi” vẫn là không sánh bằng được với trò chơi kia rồi.
“Quả nhiên cậu đã có đối
sách, đúng bệnh bốc thuốc rồi!” Vẻ mặt tôi vạn phần bội phục nhìn Tần Hạo-kẻ có
thể làm cho Âu Dương Suất khôi phục bộ dáng bình thường.
Ai dè Tần Hạo đảo mắt
nói: “Làm sao mà được, chiêu của tôi đây là dời đi lực chú ý, như thế nào, cao
tay không?”
“...”
Sau đó, tôi cùng với Tần
Hạo cũng đi vào gian phòng của Tần Dương, không thể không nói, thứ ấn tượng nhất
trong này vẫn là cái đầu trọc sáng bóng có thể phản quang của nó.
Lúc này Âu Dương Suất
biết điều một chút ngồi ở bên người Tần Dương, hai người đối mặt với máy vi
tính, vừa nói vừa cười.
Tôi đi tới phía sau bọn
họ, phát hiện bọn họ đang download trò chơi, ngó thử danh sách xong, tôi khẽ
cau mày.
Warcraft, bóng rổ đường
phố, Mộng Ảo Tây Du, Nhiệt Huyết Giang Hồ…
Mọi người nói xem, bọn
trẻ bây giờ đang thích chơi cái gì cơ chứ, không phải là ma thú thì là đánh
nhau máu me đầm đìa, lại nhớ tới mình năm đó, chơi toàn là xe tăng với cả
Mario, hơn nữa còn là chơi trên máy điện tử* cơ nhé, có phải máy tính
như thế này đâu, sau đó bị cha phát hiện ra, kết quả là bị một trận cải cách
“Tư tưởng giáo dục” tơi bời.
(*Máy điện
tử: Loại máy ngày xưa hay chơi ý các nàng, dạo ấy thịnh hành mua đĩa trò chơi
về bỏ vào đầu đĩa, sau đó cắm dắchai cái tay cầm vào, thế là chỉnh trò chơi,
bấm bấm nút='>'>, có loại khác thì là nhét băng vào máy, nhưng ngày ấy bạn Momo
chơi cái loại đầu đĩa cơ nên hem rõ lắm ^^~ Ai, một thời thơ trẻ ngày xưa, lần
nào cũng chơi đến liệt tay cầm, lại mếu máo đòi bố đi mua tay cầm khác, về…làm
liệt tiếp='>'> Chơi mãi hình như đến năm lớp 3, lớp 4, dạo đó papa mua máy tính
về, cái đầu cũng bỏ không, rồi cũng chẳng ai chơi nữa, người ta xài máy tính
với cả Internet, rồi di động hết rồi =.=. Đoạn này trong convert nói là tay cầm
cùng vô tuyến truyền hình nên tai nghĩ chắc là cái loại đó thôi, chứ còn chơi
cái khỉ gì mà Mario với xe tăng trên vô tuyến nữa~~Ngày xưa ta còn chơi cả Xếp
hình với tìm đường cho ếch nữa cơ ^___^)
Quả nhiên là thời đại
tiến bộ, trò chơi cũng theo đó mà đổi mới a.
“Các cậu không chơi Sức
Mạnh Vô Song à?” Tôi không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, Tần Dương thì
khinh bỉ nhìn, còn Âu Dương Suất thì nghi hoặc ngó tôi chằm chặp.
Tôi lạnh lùng nhìn trả
lại Tần Dương, đó là Sức Mạnh Vô Song a, tôi bây giờ chỉ mới miễn cưỡng chơi
đến cấp 140 thôi đó, hơn nữa, game muốn hỏi nhất tôi còn chưa có nói ra khỏi
miệng đâu, nếu tôi mà hỏi, đầu trọc này có mà nhảy dựng lên luôn ấy chứ!
Thật ra thì tôi muốn hỏi
nhất chính là, các cậu có chơi “Mắt kiếng của quỷ” không?
Cho nên suốt cả buổi
chiều, Tần Dương cùng với Âu Dương Suất một lớn một nhỏ ngồi chơi hết mấy trò
game kia, hò hét ầm ĩ, mặc kệ tôi đang nước mắt ròng ròng ngồi ngay bên cạnh.
Thật sự là không thể
không thừa nhận, tuổi mình cũng đã lớn rồi a, những trò chơi nhiệt huyết kia
chẳng còn thích hợp với “lão thái gia” đây nữa rồi, sau này có lẽ chỉ có thể
chơi đùa một chút với QQ được thôi, tỷ như game đúng sai, cờ caro, chọn điểm
khác biệt, tìm lỗi sai hay mạt chược là tốt rồi.
TT___TT
Suy nghĩ chán chê, tôi
liếc nhìn Âu Dương Suất đang ngủ say sau đó xoay người muốn rời đi, nhưng chỉ
mới thoáng quay đầu, tôi đã lập tức trở lại, rón rén hướng chiếc giường tiến
tới.
Quả nhiên, tôi không có
nhìn lầm, khóe mắt Âu Dương Suất thật sự vẫn còn đọng những giọt nước, cái
miệng nhắn khẽ nhếch lên như đang lầm bầm cái gì đó.
Tôi nhẹ nhàng quỳ gối
xuống cạnh giường, đưa lỗ tai nhích tới gần cái miệng nhỏ của nó, lấy bộ dáng
nghe lén thô tục nhất cố giải nghĩa tiếng nói mớ từ miệng tiểu tử này.
“Mẹ... Mẹ...”
Thì ra là nó nhớ mẹ.
Tôi đứng thẳng người, vẻ
mặt ôn nhu nhìn cậu bé, kìm lòng không được vươn tay xoa đầu đứa nhỏ.
Từ thư của mẹ già tôi
biết được, khi Âu Dương Suất năm tuổi đã theo cha mẹ tới nước Mỹ định cư, hai
người họ bận rộn làm ăn thường xuyên không có cách nào chăm sóc ở bên cạnh nó,
vì thế tiểu tử này rất cô độc, thiếu thốn tình cảm gia đình, không có mẹ đau,
không có cha thương, mà bây giờ hai bên cha mẹ lại muốn ly hôn, tìm kiếm hạnh
phúc của riêng mình, họ thì dễ dàng thôi, chỉ có đứa nhỏ này là đáng thương, ở
bên cha hay mẹ cũng không tốt, bất luận đi theo ai, đối với nó mà nói cũng là
một tổn thương không nhỏ. Cho nên thân là bạn bè tốt, mẹ tôi mới chủ động đề nghị
trong giai đoạn làm thủ tục này đưa t