
núi mà Tiểu Thu ở
vô cùng bắt mắt, liếc nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay. Vì muốn
tiết kiệm tiền xe, Bì Bì liền tự đi bộ lên núi trong cơn gió lạnh thấu
xương, đi tới cửa thì tay đã lạnh cóng.
Ấn chuông hồi lâu cửa mới mở, lại là Vương tiên sinh, chống nạng đơn, có lẽ là đang rửa chén, mang một chiếc tạp dề chống thấm ngoài áo sơ
mi.
“Hi, Bì Bì.” Anh ta hơi giật mình “Mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm.”
Vừa vào phòng hơi ấm đã bao phủ, Bì Bì cởi áo khoác, Vương tiên sinh
vội vàng nhận lấy treo lên hộ Bì Bì: “Tuyết lớn như vậy, sao em lại tự
đi? Bà nội em không nói cho em anh sẽ lái xe đưa Mia tới à?”
“Hả? Bà em không nói. Bà bị lãng tai, có lẽ là không nghe thấy.”
“Thật xin lỗi, anh đang tắm cho hai bé, em ngồi chơi một lát nhé.”
“Cần em giúp không? Vương tiên sinh?” thấy anh ta hành động không… tiện lắm, Bì Bì đi theo.
“Có Tiểu Thu mà, yên tâm đi. Đúng rồi, lúc Tiểu Thu mang thai em có tới không?”
“Không.”
Vương tiên sinh nở nụ cười thật nhã nhặn: “Vậy em đi xem hai bảo bối của anh đi.”
Có tiếng trẻ con a a truyền ra. Bì Bì nhìn vào phòng tắm, nhưng lại
phát hiện âm thanh truyền ra từ bếp. Bồn rửa chén có hai bồn nước, mỗi
bên ngồi một bé gái, đang nghịch nước rất vui. Hai đứa bé có khuôn mặt
của thiên sứ, chắc là song sinh cùng trứng, giống nhau như đúc, khó phân biệt được.
Vương tiên sinh chỉ bé bên trái: “Đây là An An.” Lại chỉ tiếp vào bé bên phải: “Đây là Ninh Ninh.”
Tiểu Thu đứng cạnh phì cười: “Sai rồi, ngược lại mới đúng.”
“Không sai. Trừ phi em đổi chỗ.”
“Không đổi, mới nãy anh đã gọi sai rồi, em lười sửa thôi.”
Vương tiên sinh cười cười, không cãi nữa, nói với Bì Bì: “Như vậy,
đây là Ninh Ninh, còn lại là An An.” Nói xong, liền ôm một bé lên, dùng
khăn tắm bao lại, ôm vào ngực. Lau khô người bé, bôi một lớp phấn rôm
lên mông bé vô cùng thuần thục, đang tính mang tã vào, bỗng nhiên chỉ
vào một vết bớt trên mông em bé nói: “Em xem, anh nói đúng mà, đây mới
là An An!”
Tiểu Thu cúi đầu nhìn kỹ hơn: “Được rồi, anh đúng.”
Vương tiên sinh liền vô cùng đắc ý mặc quần áo cho em bé.
Tiểu Thu ôm một bé khác ra, vừa mặc quần áo vừa nói: “Bì Bì em tới
vừa đúng lúc. Tụi chị vừa làm một đĩa FBI xong, chắc chắn em sẽ thích.”
“FBI?”
“Là fried banana ice-cream. Vừa chiên xong, ăn ngay lúc còn nóng.
Em thích ăn vị nào? Chỗ chị có mùi bạc hà, xoài, trà xanh, chocolate.”
“Mùi xoài.”
“Em ngồi trước đi, để chị đi chuẩn bị một chút.” Tiểu Thu đang muốn
đặt em bé trên tay vào ghế cho trẻ em, Vương tiên sinh nói: “Em làm
không rành, để anh đi.”
Kết quả hai người đều đi làm. Một người lấy kem, một người lấy chuối
tiêu đã chiên xong, Bì Bì chuyển mắt nhìn qua hai đứa bé ngồi trên ghế
cho trẻ em, không biết nên làm gì bây giờ. Ninh Ninh và An An rất im
lặng, mỗi bé ôm một bình sữa, chăm chú bú bình. Lúc này Bì Bì mới nhớ
tới một chi tiết. Trước kia mỗi lần tới nhà Tiểu Thu học bổ túc tiếng
Anh, trúng giờ ăn tối, đều là hai vợ chồng cùng đứng ngay bàn bếp bận
rộn. Phối hợp chặt chẽ như đánh bóng chuyền vậy. Còn có một lần, bọn họ
còn thái chung một trái dưa leo, vừa thái vừa thấp giọng nói chuyện với
nhau, thân mình dựa sát vào nhau, đúng là thân mật tới mức khiến cho
người ta vô cùng hâm mộ, cũng không kiêng kỵ người ngoài thấy. Mẹ Bì Bì
còn nói Vương tiên sinh là người Thụy Sĩ, theo phong cách tây, chiều hư
vợ, bà nhìn không thuận mắt.
Thật ra Bì Bì cảm thấy, gia đình Tiểu Thu rất bình thường, vợ chồng
yêu thương nhau không phải là vậy à? Lẽ dĩ nhiên Bì Bì vừa nghĩ tới một
cuộc hôn nhân chan chứa tình yêu, hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong đầu
là Gia Lân, là hình ảnh mình và Gia Lân cùng thái dưa leo. Những niềm
vui phát ra từ tận sâu trong lòng thì chỉ có Gia Lân có thể cho Bì Bì.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Gia Lân ra, Bì Bì chưa từng nghĩ tới sẽ thái
dưa leo với ai.
Ăn kem xong, Bì Bì không chịu ở lâu, Vương tiên sinh đòi lái xe đưa Bì Bì về nhà.
Mặt đường rất trơn, Vương tiên sinh lái xe rất cẩn thận, nói chuyện
được vài câu, Bì Bì nói mình còn đang học tiếng Anh, ghi danh lớp
Toefl. Vương tiên sinh liền hỏi: “Bì Bì em tính xuất ngoại à?”
“Không phải em, là bạn trai của em. Anh ấy đang xin học bổng bên Mỹ.”
“Bạn trai em học gì?”
“Kinh tế.”
“Ngành này khó xin lắm. Ở nước ngoài ngành này cạnh tranh rất kịch liệt.”
“Đúng vậy, nhưng thành tích của anh ấy rất tốt, rất có hi vọng.”
Vương tiên sinh nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy còn em? Em tính ra nước ngoài học gì?”
Bì Bì chán nản nói: “Em tuyệt đối không muốn ra nước ngoài, em không
thích tiếng Anh, lúc học đại học cũng không nghiêm túc, bây giờ học lại
rất khó.”
“Thật ra, nếu em xin học một trường bình thường, thì yêu cầu nhập học cũng không cao lắm.”
“Ừm, em nghĩ, nếu đăng kí không được, thì em sẽ ở lại chờ anh ấy. Anh ấy học Tiến sĩ, cũng phải 4, 5 năm. Em có thể chờ.”
Đây là khả năng xấu nhất về việc Gia Lân xuất ngoại. Thậm chí Bì Bì
cảm thấy, nếu Gia Lân có thể đưa Bì Bì xuất ngoại theo, Bì Bì có thể
nghỉ học một thời gian, đi làm trước, vừa kiếm tiền vừa bổ túc tiếng
Anh. Hoặc là kết hôn si