Snack's 1967
Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 9.5.00/10/377 lượt.

ng có món canh bào ngư “gợi nhớ” rất ngon. Thế nào? Tối chủ nhật bảy giờ, đến thưởng thức thử chứ? Nếu Hạ Lan tiên sinh bất

tiện, Quan tiểu thư đi một mình cũng nhất định phải tới. Đến lúc đó tôi

sẽ để thư ký gọi điện nhắc cô. Giờ thì phiền cô có thể cho tôi xin số

liên lạc. Mọi chuyện cứ quyết như vậy nhé.”

“Hả — tôi —-“

Bì Bì đang cố gắng giải thích, trong chớp mắt, người nọ dùng công phu gì mà chẳng còn thấy tăm hơi, không biết đi đâu để tìm ông ta nói chuyện.

Còn lại một mình Bì Bì ngồi than ngắn thở dài, Uông Huyên ngồi một bên chỉ cười chúm chím: “Bì Bì, xem ra cậu

thật sự không quen Hạ Lan. Mọi người ở đây đều biết, Hạ Lan không bao

giờ tiếp cơm người khác.”

“Không thể nào?” Bì Bì rõ ràng còn nhớ,

cô từng được Hạ Lan Tĩnh Đình đưa đi ăn canh cá, mặc dù anh không ăn,

nhưng chắc chắc là có đi ăn chung với cô.

“Lẽ nào … anh ấy mời cậu ăn cơm?” Vẻ mặt Uông Huyên cực kỳ tò mò.

“………….” Không trả lời.

“Bì Bì, cậu là bạn gái của Hạ Lan tiên sinh ư?”

“Không Không Không, Không Không Không …” Cô lắc đầu nguầy nguậy hệt như cái trống lắc.

Cái ghế bên cạnh bỗng vang lên một tiếng

kêu nhỏ, Hạ Lan Tĩnh Đình đã quay trở lại. Anh cầm trong tay một chai

sữa đậu này và một túi giấy.

Túi giấy vẫn còn thấm dầu. Bì Bì nói cảm

ơn, rồi mở ra xem, quả nhiên là bánh bao chiên mà cô thích ăn nhất,

không kiềm lòng được hỏi: “Quầy điểm tâm dưới sảnh toàn bán đồ ăn sáng

kiểu Tây, sao lại có bánh bao chiên?”

“Tôi ra ngoài mua.”

“Sữa đậu nành cũng vậy ư…?

“Tôi nghĩ em thích uống sữa đậu nành hơn nước cam.”

Sao lại chu đáo thế này. Mặt Bì Bì hơi

hồng. Không nói gì, lẳng lặng mà ăn. Hạ Lan Tĩnh Đình tiện tay lấy danh

mục các vật phẩm đấu giá sau lưng ghế dựa ra, Bì Bì vội nhỏ giọng nói:

“Muốn tìm thứ gì, tôi sẽ đọc cho anh nghe.”

“Không cần, mặt trên có in chữ nổi.”

Qủa nhiên, sấp tài liệu của anh dày hơn

so với của Bì Bì nhiều, trên đó không hề có tranh ảnh, không có chữ

viết, chỉ có hàng loạt những chấm lồi lõm. Hạ Lan Tĩnh Đình mở tay ra,

dùng những đầu ngón tay phía bên trái chạm vào nửa đầu của dòng đầu

tiên, rồi lại dùng tay phải sờ nửa dòng còn lại, đồng thời tay trái lần

tìm xuống dòng thứ hai. Tay anh nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy, động tác

rất trơn tru, thậm chí có cả nhịp điệu, Bì Bì ngồi bên cạnh nhìn đến ngơ ngẩn.

“Anh có thể đọc được trung bình bao nhiêu từ trên một phút?” Cô đột nhiên hỏi.

“Sao nào, quan tâm đến điều này?”

“Ừ.”

“Hơn ba trăm.”

“Đợi lát nữa khi bắt đầu đấu giá, họ sẽ chuẩn bị tai nghe cho anh à?”

“Không, thính giác của tôi rất tốt.”

Bì Bì vừa hỏi vừa ghi chép cẩn thận lên sổ tay phỏng vấn: thính giác rất nhạy, mỗi phút đọc ba trăm từ.

Một lát sau, Hạ Lan Tĩnh Đình kề tai cô thì thầm, nói khẽ: “Cô nàng Uông tiểu thư kia, em không thích cô ta à?”

“Là bạn thời trung học, có một số hiềm khích.”

“Đợi lát nữa, em có thể giúp tôi một việc được không?”

“Được chứ, anh nói đi.”

“Em có thể thay tôi kêu giá không? Tôi muốn vật phẩm mang số 278, hổ ngọc thời Chiến quốc.”

“Việc này … tôi chưa làm bao giờ.”

“Giơ tay em đã từng làm chưa.”

“Làm rồi, giơ tay thì tôi biết.” Bì Bì rất thành thật gật đầu.

“Em thay tôi giơ tay là được.”

“Tôi giơ tay người ta tin sao?”

“Chắn chắn tin. Tôi sẽ gọi điện thông báo cho người hô giá.”

“Anh cũng có tay, sao không tự giơ đi?”

“Giơ tay rất mỏi.”

Bì Bì trừng mắt nhìn anh, mất khả năng ngôn ngữ.

“Tất nhiên, nếu giá quá cao, tôi không đủ khả năng, tôi sẽ cho em nghỉ tay.” Anh bổ sung thêm một câu.

“Được.”

Anh đi gọi điện, đồng thời lấy tay chỉ chỉ vào Bì Bì, người hô giá gật gật đầu.

Khán phòng đột nhiên im lặng, có người

bước lên tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu. Trên màn hình sân khấu cực lớn,

lóe lên một hình ảnh: “Vật phẩm số 278: Hổ ngọc thời Chiến quốc, dài

11.5 cm”. Trên hồ sơ thuyết minh có nói, Chu Lễ có 6 món ngọc khí: bích

ngọc, tông ngọc, khuê ngọc, hổ ngọc, chương ngọc, hoàng ngọc. Đây là

“Hổ”, chất ngọc màu lục biếc, mũi cao, mắt kim cương, tai cụp ra sau,

đuôi cuộn, dáng nằm rạp như bò sát. Hiện tại chỉ khai quật được một đôi, một trong hai đã được cất giữ trong viện bảo tàng thành phố V.

Bì Bì nhìn chăm chú vào tranh ảnh trên

màn hình, tuy rằng được chụp bằng máy ảnh có độ phân giải cao, nhưng hổ

ngọc này rất nhỏ, niên đại cũng đã cổ xưa, nhìn chỉ thấy viên tròn tròn

đen tuyền, vô cùng hấp dẫn những người xung quanh.

“Giá khởi điểm là 70 vạn nhân dân tệ.”

Những bảy mươi vạn. Bì Bì giật mình, tim đập thình thình. Một con hổ nhỏ xíu, lại cũ kỹ như vậy, có thể đắt thế sao?”

Phía sau có người giơ tay.

“80 vạn.”

Cô trộm nhìn thoáng qua Hạ Lan Tĩnh Đình, phát hiện ra, anh vẫn đang dùng tay đọc tài liệu, dáng vẻ rất tập trung.

Kế đó, Uông Huyên giơ tay, dùng một chất giọng rất véo von nói: “100 vạn.”

“100 vạn, vị tiểu thư hàng ghế đầu tăng lên 100 vạn. 100 vạn, có người nào trả thêm không?”

Bì Bì giơ tay.

“105 vạn.”

Phía sau lại có người giơ tay, một người rồi lại thêm một người, từ 110 vạn lên thẳng 180 vạn.

“200 vạn.” Uông Huyên lạnh lùng hô.

Bì Bì giơ tay.

“205 vạn.”

Uông Huyên do dự một lát: “21