
hạng thứ 41 của cô ta – đầu óc ngu ngốc như vậy có thể xin được công việc phóng viên
sao? — sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra biến cố, chúng ta hãy chống mắt mà xem cô ta có thể giàu sang phú quý được bao lâu.”
Bì Bì vội vàng biện hộ thay: “Thật ra Bội Bội rất có năng lực, chỉ tiếc chương trình đào tạo trung học của chúng
ta không phù hợp với cậu ấy.”
Tiểu Thiến không nói về Bội Bội nữa, mà
trực tiếp quay sang truy hỏi Bì Bì: “Vậy còn cậu, xin đến Báo Chiều, là
nhờ đi cửa sau à?”
“Không phải, là cạnh tranh công bằng. Nhà trường giới thiệu mười sinh viên, tham gia phỏng vấn, thi vấn đáp ba
lượt, cuối cùng đã chọn tớ.” Bì Bì không hề kiêu ngạo nói.
“Cậu cũng thật may mắn.” Tiểu Thiến, Ngọc Mẫn đồng thanh nói.
Buổi họp mặt mới đi được một nửa thời
gian, Bội Bội bỗng kéo Bì Bì ra ngoài cửa. Vòng vèo một hồi mới tìm được một góc tối dưới một tòa ký túc xá, Bội Bội đột nhiên nhặt một viên
gạch vỡ dưới đất lên, ném về phía một khung cửa sổ kính ở lầu một.
“Này, cậu đang làm gì vậy?” Bì Bì hoảng sợ.
“Xoảng” một tiếng, cửa sổ bị vỡ tan, hai
người co cẳng chạy trốn, chạy như điên đến một chiếc xe taxi dừng bên
đường, sau khi chui vào xe, Bội Bội há miệng thở dốc: “Tớ hận anh ta! Tớ sẽ không bao giờ đến thành phố C này nữa!”
Bì Bì nắm lấy tay cô ấy, thấp giọng nói: “Cậu hận ai?”
Bì Bì nắm chặc hai tay thành nắm đấm, la
to lên như một kẻ cuồng loạn: “Tớ hận thầy Vương, tớ ghét thành phố C!
Tớ hận vì đã học ở đây! Thành phố C đã hủy đi tuổi thanh xuân của tớ!
Còn cậu? Cậu có hận không?”
Đột nhiên, Bì Bì rơi vào mờ mịt: “Tớ …….. tớ không biết.”
Chắc là có hận.
Thấy Bì Bì hồi lâu không lên tiếng, Uông
Huyên nói tiếp: “Lúc nào cùng nhau ăn một bữa cơm chứ, tôi mời Đỗ Văn
Quang, cậu mời Hạ Lan tiên sinh? Cậu và anh ấy …. rất thân à?”
Bì Bì vội lắc đầu: “Xin lỗi để cậu hiểu
lầm rồi, tôi không quen Hạ Lan tiên sinh — tôi chỉ là phóng viên muốn
lấy tin tức của anh ta.”
Lời vừa dứt, sau lưng chợt có một trận
gió lạnh thổi tới, Bì Bì quay lại nhìn, phát hiện ra, Hạ Lan Tĩnh Đình
chẳng biết đã đứng ngay phía sau cô từ lúc nào.
Mặt anh vẫn bình thản, không chút cảm xúc, môi vẫn mím nhẹ, hơi cong lên gợi hình cánh cung, nửa cười nửa không.
“Bì Bì, cậu thật biết nói đùa,” Uông
Huyên liếc mắt nhìn Hạ Lan, cười khúc khích, “Mọi người ở đây đều biết,
Hạ Lan tiên sinh chưa bao giờ đồng ý cho phóng viên phỏng vấn. Nhớ năm
đó, Đỗ Văn Quang muốn phỏng vấn anh ấy, nhưng ngay cả nói đùa cũng chẳng dám nữa.”
“Bởi thế, tôi chỉ cố gắng thử xem thôi,” Bì Bì ôn hòa đáp, “Tôi thật sự không quen Hạ Lan tiên sinh.”
Nói xong, cô lấy máy chụp hình trong túi
nhựa ra, làm bộ kiểm tra ống kính, chụp vài bô ảnh quang cảnh trước mặt. Tồi lấy danh mục bán đấu giá từ lưng ghế dựa ra, lật hết tờ này đến tờ
khác xem.
Chợt có người vỗ vỗ vai cô, rồi một giọng nói dịu dàng truyền tới: “Bì Bì, em có muốn uống chút gì không?”
Giọng nói ấy nghe sao mà réo rắt, đẹp như âm thanh chốn thiên đường. Bì Bì không thể không quay lại nhìn, nhìn
tới nhìn lui, phát hiện ra người đang nói chính là Hạ Lan Tĩnh Đình,
chớp chớp mắt, lại thử điều chỉnh lại tầm nhìn, sau đó lập tức mất phản
ứng.
“Em đã ăn sáng chưa?” Anh lại hỏi thêm câu nữa, bộ dạng như một quý ông lịch lãm.
Bì Bì mê muội nhìn anh, rất cảnh giác suy nghĩ một phen, mãi sau mới đáp một câu: “Chưa ăn…”
“Tôi đi tìm cho em chút gì đó để ăn, uống nước cam được không?” Hạ Lan Tĩnh Đình cúi xuống và thì thầm vào tai cô hỏi.
Vẻ mặt anh ngược lại không hề có chút gì
không tự nhiên, mỗi một cử chỉ lúc này đều để lộ sự thân mật vô cùng. Lẽ dĩ nhiên, những hành vi này không phải thói quen ở chốn công cộng của
Hạ Lan Tĩnh Đình, hai mắt Uông Huyên không nhịn được nheo lại, khóe
miệng khẽ giật giật, ánh mắt quét qua một vòng trên khuôn mặt của Bì Bì, nở nụ cười bí hiểm.
Bì Bì xấu hổ gật gật đầu.
Hạ Lan Tĩnh Đình lấy cây gậy xếp của mình ra, đi đến tiền sảnh dưới lầu, lấy nước cam ép. Một người nhân viên sợ
anh không thấy đường, vội vàng đuổi theo.
Đang trợn mắt há hốc mồm, chưa hết choáng váng, lại có một người khác vỗ vỗ vai Bì Bì, đưa cho cô một tấm danh
thiếp: “Tiểu thư, tôi là Thụy Cảnh Thăng của công ty Phương Đại Xương
chuyên kinh doanh đồ cổ, xin hỏi quý danh của cô? Cô có danh thiếp chứ?”
“Tôi họ Quan. Tôi …… tôi không có danh thiếp.”
“Công ty chúng tôi sưu tầm không ít đồ
ngọc cao cấp, chủ yếu là thời Minh Thanh, trước thời Tống cũng có một
ít. Quan tiểu thư có hứng thú không? Lúc nào mời cả Hạ Lan tiên sinh
cùng đến xem được không?”
Quan Bì Bì hít thật sâu, đỏ mặt nói: “Rất xin lỗi, tôi không nghiên cứu nhiều về ngọc cổ. Nếu ngài muốn mời Hạ
Lan tiên sinh, tốt hơn ngài hãy gặp trực tiếp để mời anh ấy, anh ấy sẽ
quay lại ngay lập tức thôi.”
Người nọ chột dạ, vẫn kiên quyết nhét danh thiếp và tay cô: “Quan tiểu thư không chịu cho tôi mặt mũi sao?”
“Đâu có … ” Bì Bì lúng túng trả lời. Đây đúng là chưa qua một ải lại thêm một ải mà.
“Cuối tuần này, cô rảnh không? Quan tiểu
thư thích ăn hải sản chứ?” Miệng người này thật nhanh nhạy, “Tôi biết
trên đường Tử Dươ