
ủa
câu lạc bộ Đào Viên.”
Bì Bì đành phải đưa tay ra bắt tay với ông ta: “Giám đốc Khang, chào ông.”
“Quan tiểu thư, mời vào trong. Đúng rồi, cô đi lại có gặp khó khăn gì không? Chúng tôi có chuẩn bị một chiếc xe lăn, hội đấu giá tổ chức ở
lầu hai, để tôi cho người đưa cô lên bằng thang máy.”
Thái độ nhanh nhạy của vị giám đốc này so với sự cố chấp của người
nhân viên kia, thật là xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, khiến Bì Bì được sủng mà lo.
Sắc mặt Hạ Lan Tĩnh Đình không có chút thay đổi, tựa như đang cân
nhắc xem nên ở lại hay rời đi, sau một lúc lâu mới nói: “Không cần
phiền, tự tôi sẽ đưa cô ấy lên.”
Chẳng hiều vì sao, Hạ Lan Tĩnh Đình trước tiên đưa cô đến ngay phòng thay đồ của anh.
“Cởi giày ra đi.” Anh nói.
“Cởi ra rồi thì tôi mang gì?”
“Trên sàn tất nhiên có trải thảm, cô có thể đi chân trần.”
“……………”
“Chân trần không phải sẽ càng mất đi sự trang trọng sao?” Cô hỏi vặn lại anh.
“Cô có muốn săn tin từ buổi bán đấu giá này nữa không?”
“Muốn chứ.”
“Vậy cô cởi hay không cởi?”
“Chân tôi bị sưng phù lên rồi, rất vất vả mới nhét vào lọt đấy, bây giờ muốn cởi cũng không cách nào cởi ra được.”
“Vấn đề này rất dễ xử lý, để tôi giúp cô.”
Bì Bì không khỏi hít sâu một hơi. Một anh chàng siêu cấp đẹp trai
đang cúi người xuống, cứ thế mà nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, cẩn thận
từng li từng tí giúp cô tháo giày, cởi được một chiếc, lại cởi tiếp
chiếc còn lại. Sau đó ném luôn đôi giày vào trong thùng rác.
“Này! Anh sao lại ném giày của tôi hả! Đừng trông thấy nó cũ như vậy
mà khinh thường, đây chính là Adidas đấy, tất cả đều được làm bằng da
bò.”
Hạ Lan Tĩnh Đình phớt lờ những lời này của cô, không biết từ đâu lôi
ra một cái túi nhựa, dốc hết mấy thứ đồ linh tinh trong cái túi nhỏ của
cô vào trong đó, kế đó, buồn bực ném luôn cả túi xách và ví tiền trên
tay cô vào thùng rác.
“Hạ Lan Tĩnh Đình! Anh có bệnh hả! Đây là túi xách tay của tôi, mới mua được hai tháng! Còn ví tiền là của ba tôi cho tôi.!”
Bì Bì nhịn không được rống lên.
“Thắt lưng.” Anh chỉ chỉ vào eo cô.
Bì Bì vội đưa tay che eo lại.
“Nếu tự cô không cởi, tôi sẽ giúp cô cởi.”
Bì Bì rất tự giác gỡ thắt lưng xuống, nếu như trả lời không gỡ, cô sợ phần tiếp theo rất có thể sẽ được chứng kiến một pha trong phim “Họa
Bì” mất. Nhưng cô vẫn già mồm thêm vào một câu:
“Thắt lưng này giá tới năm mươi đồng, nếu anh ném đi, phải bồi thường cho tôi!”
“Quan Bì Bì,” Hạ Lan Tĩnh Đình lạnh lùng nói, “nếu cô muốn cùng ngồi
chung với tôi, trên người không được mang bất cứ thứ gì bằng da. Hiểu
không?”
“Da thì sao? Chẳng lẽ anh là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật? À! Tôi hiểu rồi, anh đâu phải theo chủ nghĩa bảo vệ động vật, anh chính là một loài động vật!”
“Cô mới nói gì?”
“Ngày mai tôi sẽ mua ngay một cái áo lông cáo.”
Lời vừa rời khỏi miệng, cô lập tức hối hận. Bởi Hạ Lan Tĩnh Đình vừa
nghe thấy những lời này, mặt tức khắc trở nên tối sầm, hai tay anh đột
nhiên bóp lại như chiếc kìm sắt, kẹp vào cổ cô. Mặc dù không dùng sức,
nhưng đủ để cho Bì Bì hồn vía lên mây.
Lời nói của Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn rất bình ổn, trong bình ổn ấy có
mang theo sự uy hiếp, nói rõ ràng từng chữ một: “Cô nói gì? Cô lặp lại
lần nữa?”
Bì Bì khóc không ra nước mắt, cố gắng hít lấy không khí: “Tôi ……..
tôi muốn nói là: thứ … thứ lỗi cho tôi có mắt không tròng, xem ra … anh
thật sự là …. một vị hồ ly.”
Giọng nói ấy
nghe sao mà réo rắt, đẹp tựa âm thanh chốn thiên đường. Bì Bì không thể
không quay lại nhìn, nhìn tới nhìn lui, phát hiện ra người đang nói
chính là Hạ Lan Tĩnh Đình, chớp chớp mắt, lại thử điều chỉnh lại tầm
nhìn, sau đó lập tức mất phản ứng.
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
“Nếu cô chịu ngoan ngoãn vâng lời như bây giờ, hôm nay tôi sẽ không làm khó dễ cô.” Thấy rõ sự cầu xin trong lời
nói của cô, Hạ Lan Tĩnh Đình buông lỏng tay, rồi rất tự nhiên sửa sang
lại cổ áo bị kéo lệch của cô.
Trong lòng Bì Bì đang nghiến răng nghiến lợi mắng chửi anh, đồ bạo quân, đồ bạo quân…..
Trên mặt bạo quân vẫn chưng diện nụ cười
rạng rỡ của kẻ chiến thắng, nhưng bất ngờ trên mũi bỗng dưng thấy động
nhẹ, mắt kính đã bị Bì Bì tháo ra, ngay sau đó, có tiếng nắp thùng rác
bật lên.
“Kính của tôi đâu?” Mặt anh càng ngày càng đen.
“Anh vứt đồ của tôi, tôi cũng vứt đồ của
anh.” Bì Bì phủi phủi bụi bặm trên tay, khoanh tay, khiêu khích: “Huề.
Vả lại, anh không mang kính thậm chí còn anh tuấn hơn, thật đấy.”
“………..”
Thật ra, mục đích chính của Bì Bì là muốn xem Hạ Lan Tĩnh Đình không đeo kính sẽ có dáng vẻ như thế nào. Có thể
nói, là muốn nhìn thử xem ánh mắt anh vào ban ngày trông thế nào. Sẽ vẫn luôn nhắm lại? Hay sẽ nửa nhắm nửa mở, để lộ phần lớn là tròng trắng.
Nhưng sau đó, cô có chút thất vọng cho những suy luận của mình.
Bởi ánh mắt Hạ Lan và người bình thường
không có sự khác biệt nào quá lớn. Con ngươi rất to, sâu thẳm, đen láy,
tối như lúc người ta xuyên vào đường hầm. Nhưng khi anh nhìn cô, cái
nhìn ấy vô định, thị giác không hề có tiêu điểm, thậm chí ánh mắt cũng
không chuyển động, thực sự giống một người mù. Ai nhìn vào đôi