
m trong Báo Chiều, ngẫu nhiên vào McDonald phía đối diện ăn cơm gặp Tiểu Cúc đang làm thuê ở đó, có lúc
làm thu ngân, có khi làm Hamburger. Thời gian qua đi, hai người dần thân nhau.
Qua vườn hoa, trước mặt là tòa nhà đồ sộ màu trắng, bậc thang là đá
cầm thạch cùng với lan can bằng đá cẩm thạch nốt, trước cửa là hai con
sư tử đá.
Bì Bì đứng đúng số nhà, đúng là địa điểm nổi danh của tỉnh “Câu lạc
bộ kinh doanh Đào Viên.” Đây là nơi tiến hành bán đấu giá ngọc khí vào
mùa đông mà Hạ Lan Tĩnh Đình muốn tham gia.
Trên tàu điện ngầm, Bì Bì đã đọc qua cuốn sách nhỏ mà Vệ Thanh Đàn
giúp cô chuẩn bị. Bên trong có ngọc thạch mặt thú thời kì đồ đá, có vòng ngọc thời kỳ Lương Chử, có ngọc bích hình rồng thời nhà Thương, có hai
chiếc khay ngọc thời Đại Tống và không ít ngọc đã được khắc vào thời Càn Long, vật trang trí. Đương nhiên cũng có ngọc hổ thời Chiến quốc mà Hạ
Lan Tĩnh Đình chú ý đến.
Bất kể là loại nào, giá quy định ở đây đều từ mười vạn trở lên.
Cô lấy máy ghi âm và sổ ghi chép từ trong túi da, khập khiễng bước
vào đại sảnh, đang định đi vào trong chợt bị một nhân viên âu phục thẳng thớm ngăn lại: “Tiểu thư, mời cô cho xem giấy mời.”
“Tôi là phóng viên.” Bì Bì lấy thẻ phóng viên ra.
“Thật có lỗi, đây là hội tư nhân cao cấp, lần này hội đấu giá rất
nghiêm khắc, hạn chế số người, phóng viên cũng cần có giấy mời.” Mặt
không đổi sắc, anh ta nhìn Bì Bì: “Đồng thời chúng tôi cũng yêu cầu ăn
mặc trang trọng, trong giấy mời cũng đã ghi rõ.”
Bì Bì cảm thấy “ăn mặc trang trọng” ý là cô cần xỏ giầy da. Cô thật
muốn xỏ giầy da đó, nhưng chân bị sưng, chỉ có thể xỏ giầy du lịch cỡ
lớn, vẫn là đôi giầy cũ kỹ. Nói theo cách khác, các phóng viên đều nắm
đằng chuôi, chỗ nào cũng nhúng tay vào, gần đây luôn tự cho mình là vua
không ngai. Bì Bì cũng tự giác tuân theo luật lệ này, cho rằng không có
người ngăn cản cô nên ăn mặc tùy tiện: quần jean, áo lông trắng lại thêm một chiếc áo lông trắng dầy nữa.
Cô lúng túng nhìn đông nhìn tây, nhìn xem Hạ Lan Tĩnh Đình có tới không.
Không thấy Hạ Lan nhưng cô lại thấy một người đã lâu không gặp, cũng không muốn gặp.
Uông Huyên.
Sau khi tốt nghiệp, tin tức về điểm từ từ được thông báo, vốn dĩ ba
Uông Huyên là ông trùm kinh tế, rất có bối cảnh chính trị trong vùng.
Bạn trai cô ta là đại gia Đại công tử, hơn cô ta mười tuổi, nghe nói đã
cầu hôn cô ta rồi, về phần cô ta, Bì Bì chỉ biết là Uông Huyên tốt
nghiệp đại học ngành ngân hàng, nhưng không biết rốt cuộc cô ta làm gì.
Kéo một vị thanh niên tài tuấn, đang nhàn nhã bước lên bậc tam cấp,
là Uông Huyên ăn mặc xinh đẹp, cao quý phong nhã. Bên cạnh, người đàn
ông rất đẹp trai giúp cô cởi áo khoác da, lộ ra chiếc váy dài tơ tằm màu xanh nhạt, tay thêu, đường viền màu vàng bó sát thân thể đầy đặn, đầy
thanh lịch,
Bì Bì cúi đầu, giả vờ nhìn sang nơi khác.
Không ngờ Uông Huyên lại cố tình không buông tha cô, bỏ qua một người bạn đồng nghiệp khác, trực tiếp đi tới cười với cô, coi như chào hỏi.
Tiếp theo, nửa vờ như trấn an, nửa như khiêu khích nhân viên kia nói:
“Tiểu Tiền, cậu mắt nhắm mắt mở, để cô ấy vào đi. Cô ấy nhất định là
tiểu thư khuê các, chỉ là không xuất thân từ thế gia vọng tộc thôi.”
Bì Bì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt Uông Huyên, cũng cười lại: “Không cần, sẽ có người mời tôi vào. Nếu không, tôi không phải thế gia vọng
tộc, sao lại đến chỗ này chứ?”
Bì Bì khóc
không ra nước mắt, cố gắng hít lấy không khí: “Tôi …….. tôi muốn nói là: thứ … thứ lỗi cho tôi có mắt không tròng, xem ra … anh thật sự là ….
một vị hồ ly.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
“Xin lỗi,” nhân viên trực ban nọ đưa mắt liếc nhìn tấm thẻ phóng viên của cô, không nóng không lạnh hỏi: “Quan tiểu thư, cô được ai mời?”
“Hạ Lan Tĩnh Đình.”
“Hạ Lan tiên sinh?” Anh ta hơi ngập ngừng, sau đó lấy điện thoại ra, “Xin chờ một chút, tôi sẽ gọi cho ngài ấy.”
Nhưng anh ta chưa kịp nhấn số, đã vội tắt máy, đưa tay chỉ về phía ngoài cửa kính: “Đó không phải Hạ Lan tiên sinh sao?”
Giữa trời đất chẳng biết từ khi nào tuyết đã nổi lên, trên nền mây
khói hỗn độn, có một bóng người thân đơn áo mỏng đang lặng im đứng đó.
Nếu nói về “trang trọng”, Bì Bì tin chắc rằng, trang phục của Hạ Lan
Tĩnh Đình tuyệt đối không thể cho là trang trọng. Một chiếc áo khoát
mỏng màu đen, quần và giầy đều bằng vải bố. Sạch sẽ và vô cùng đơn giản. Người khác mặc vào là keo kiệt, tồi tàn, nhưng sao mặc trên người anh
lại trở thành thanh cao, quý phái.
Anh là khách quý ở đây, đồng thời cũng là khách quen. Mới bước ra
khỏi ô tô, đã có một nhân viên phục vụ chờ chực đã lâu trước cửa bước
đến đón tiếp, sau khi ghé miệng nói nhỏ vài câu, liền đưa anh đến cánh
cửa dành cho người mù phía bên phải.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, thường có một bữa tiệc nhẹ tiếp đón
khách khứa. Sảnh tiếp rất rộng, được thiết kế theo phong cách Victoria,
hoa văn trên vải bọc sô pha và thảm đều rất sống động. Đem đến cho bầu
không khí của mùa đông rét lạnh này một sự ấm áp, vui vẻ hiếm hoi. Chiếc bàn gỗ táo dài được phủ vải gấm, làn vải rũ xuống mềm mại dưới ánh đèn
th