
ật của đội trưởng đội điều tra: Người chết là một phụ nữ, chưa lập gia đình, hai mươi tuổi, mặc …”
Cô không dám tưởng tượng tiếp, thấy Hạ Lan Tĩnh Đình chưa đứng vững,
không hề do dự mà ra tay ngay lập tức, đá một đá không thương tiếc vào
một vị trí nào đó trên cơ thể anh ta!
Người trước mặt bị tấn công bất ngờ nên chưa kịp phòng thủ, đau đớn nhận một đá cúi gập cả lưng, nặng nề ngã lên chiếc ghế dài.
Trước khi hiểu được có chuyện gì đang diễn ra, cổ anh đã bị Bì Bì siết chặt.
Dâm tặc, sắc lang, kẻ giết người …
Bì Bì nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong bụng, lực càng lúc càng
lớn, tay siết càng ngày càng chặc, Hạ Lan Tĩnh Đình chỉ vùng vẫy chống
cự yếu ớt rồi sau đó nằm bất động.
Té ra, viết lại một bộ trinh thám lại dễ dàng đến vậy. Chưa đầy ba giây, Bì Bì từ người bị hại đã biến thành kẻ giết người.
Nếu không phải do ánh trăng rất sáng, đáy giếng rất sạch, người nằm
trên ghế cũng không khó coi, thì Bì Bì suýt nữa đã mắc phải hội chứng sợ không gian hẹp rồi.
Phải mất một lúc lâu, cô mới dám buông tay, nhưng tim vẫn đập điên
cuồng. Sợ Hạ Lan Tĩnh Đình tỉnh lại bất thình lình, cô dùng khăn choàng
cổ trói chặt hai tay anh ta lại, thắt một cái nút rất to, rồi mới dựa
theo ánh trăng quan sát tỉ mỉ.
Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn nằm bất động nơi đó, khuy áo trước ngực bị cô
kéo đã mở tung ra, để lộ xương quai xanh trắng ngần, tuy hơi gầy nhưng
vẫn toát lên hơi thở riêng biệt của đàn ông.
Nếu nhìn thấy đôi mắt anh nữa, sợ rằng sẽ không cầm lòng được, nhưng
lòng hiếu kì đột nhiên dâng lên, Bì Bì đưa tay gỡ cặp kính ra, không quá bất ngờ hít sâu vào một hơi.
Kỳ thật đôi mắt của Hạ Lan Tĩnh Đình chẳng có gì khác so với người
bình thường, đang nhắm lại rất bình thản, không nhận ra có đặc điểm gì
đặc biệt. Nhưng, Bì Bì cảm thấy, Hạ Lan không đeo kính dưới ánh trăng
nhàn nhạt toát lên một phong thái khó có thể hình dung được. Rõ là một
quý ông thanh lịch, ôn nhuận như ngọc. Đáng tiếc “khanh bản giai nhân,
vì cớ gì lại đi làm một kẻ trộm?”
Bì Bì thầm lắc đầu tiếc nuối, thăm dò hơi thở và kiểm tra động mạch của anh ta.
Không có hơi thở và cũng không có mạch đập.
Cô hoảng sợ, cúi xuống nghe nhịp tim của anh.
Cũng không có nhịp tim.
Trong khoảnh khắc, Bì Bì đổ mồ hôi lạnh. Cô cứ tưởng Hạ Lan Tĩnh Đình đang nằm trước mặt mình chỉ tạm thời ngất đi thôi.
Không thể nào! Vị đẹp trai này không liễu yếu đào tơ thế chứ? Cô chưa làm gì cả mà, chỉ đá anh ta một đá, chèn ép anh ta một tý, sao anh ta
có thể biến thành thế này, làm thế nào lại … chết ngay được?
Cảm giác ớn lạnh từ đầu ngón chân lan thẳng đến tim, trái tim như thể bị đóng băng luôn rồi ấy.
Bì Bì tự nói với chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Đúng vậy. Cô gặp sắc lang, cô tự vệ là điều chính đáng. Song chỉ là
tự vệ chứ Bì Bì không hề muốn giết người. Dẫu sao, làm người ai chẳng có lúc phạm sai lầm. Hơn nữa, anh ta còn là một Đảng viên đã có những cống hiến lớn lao cho đất nước. Dù có tội cũng không đến nỗi đáng chết.
Nghĩ thế, Bì Bì càng lúc tìm được càng nhiều lý do không đáng chết
cho Hạ Lan Tĩnh Đình: Ví như, từ đầu đến cuối, không phải lúc nào Hạ Lan Tĩnh Đình cũng đối xử với cô như vậy, anh tiếp đãi cô rất lịch sự, còn
gọt táo mời cô. Ví như, lúc nãy khi còn ở bên miệng giếng, anh ta chỉ
đẩy nhẹ cô một cái thôi. Đến lúc tường trình với cảnh sát, lỡ như nói
không rõ ràng, rất có thể những người thân đã biết rõ về Hạ Lan sẽ kiện
cô về tội “cố ý gây thương tích” mất.
Hạ Lan Tĩnh Đình lại là người có nhiều tiền, đưa nhau ra tòa thì chỉ
có cô chịu thiệt thòi thôi. Nhà Bì Bì rất nghèo, chắc chắn không đủ khả
năng mời luật sư…
Nhưng đây hoàn toàn không phải lý do khiến cô thấy mình tội lỗi.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi Bì Bì cho rằng, một người đàn ông vừa có tướng mạo vừa có sự nghiệp thành công như Hạ Lan Tĩnh Đình, muốn
kiểu phụ nữ nào chẳng được, cần gì phải tốn công vất vả như vậy. Ngay cả khi anh ta không cần cũng có rất nhiều kẻ tự dâng mình đến cửa. Còn Bì
Bì, chỉ là một người cực kỳ bình thường trong số những người bình
thường, sao có thể khơi dậy lòng ham muốn của Hạ Lan Tĩnh Đình được?
Căn cứ vào những suy luận hết sức logic này, hợp lý đến nỗi khiến Bì
Bì cảm thấy, có lẽ ban nãy Hạ Lan không phải đẩy cô mà chỉ huých nhẹ cô
một cái, nhưng vì cô quá nhạy cảm, nóng lòng muốn đề phòng, cơ thể hơi
nghiêng nên vô tình trượt chân ngã xuống. — Biết đâu anh ta chẳng có ý
đồ xấu nào cả.
Không muốn suy diễn nữa, cô vội tiến hành làm hô hấp nhân tạo cho anh.
Bì Bì từng học được một ít kiến thức cần biết về cấp cứu, hai tay
liền đặt chồng lên nhau, dùng sức ấn vào ngực “người chết” ba cái, rồi
sau đó thổi không khí vào miệng anh ta.
Thực hiện liên tục 3 lần, mỗi lần 10 lượt hà hơi thổi ngạc, vẫn không có phản ứng.
Cô dùng quyền cố nện vào vị trí tim của anh.
Vẫn không phản ứng.
Đầu Bì Bì tê dại, mồ hôi lạnh đổ ướt người. Cô nhìn xung quanh, phát
hiện ra vấn đề càng trở nên nghiêm trọng: vách giếng rất trơn, nếu chỉ
dựa vào sức một mình cô, hoàn toàn không có khả năng leo ra ngoài được.
Cô cũng không thể báo