
ắt cô, u ám nói:
“Em nói lại lần nữa?”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, tựa băng đá tam cửu thiên[3'>, cũng nóng rát cực
độ, như ngọn lửa cháy bùng dưới địa ngục. Nhưng Lâm Uyển không giống trước kia,
cô dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, nhấn mạnh từng chữ, hỏi: “Buồn rồi? Đau rồi? Mùi
vị của “mất mát” không dễ chịu thì phải?”
[3'> “Tam cửu thiên” là giai đoạn lạnh nhất trong năm kể từ sau Đông Chí.
Trần Kình sau khi hiểu ra, khó lòng tin nổi, hỏi cô: “Em đang trả thù
tôi?”
Hắn hỏi xong liền thấy mình ngu ngốc, điều này chẳng phải sờ sờ như con rận
trên đầu người hói sao. Cô đặt tờ biên lai đó ở trên bàn chính vì sợ hắn không
nhìn thấy. Cô đang khiêu khích, đang thị uy, đang tuyên chiến với hắn. Cô, chiêu
này của cô thật quá tàn nhẫn.
“Không sai, cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày này. Em trai anh cướp đi một
mạng bên cạnh tôi, tôi lại cướp đi một mạng từ trong người anh trai hắn, một
mạng đổi một mạng...”
Trần Kình cười nhạt một tiếng, ngắt lời cô, nói: “Khá khen cho câu ‘một mạng
đổi một mạng’, nhưng xem ra em vẫn bị lỗ, đó chẳng phải cũng là con em sao?”
Lâm Uyển cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua là thứ cặn bã của
loại tiểu nhân mà thôi.”
Trần Kình suýt bị cách gọi đó làm cho phẫn nộ, cô luôn miệng chửi hắn cặn bã
là đủ rồi. Quả thực hắn chẳng ra gì, nhưng con của hắn, đứa con còn chưa thể
nhìn thấy thế giới này một lần, ngay cả cơ hội trở thành “cặn bã” cũng không có,
cũng bị cô chửi. Trần Kình không thể kiềm chế thêm nữa, hắn như một con báo bị
chọc điên lên nhào tới, giơ tay bóp chặt cổ Lâm Uyển, ép cô xuống sofa, đôi mắt
vằn đỏ hung dữ hét lên: “Lâm Uyển! Mẹ kiếp, cô không phải người, hổ dữ không ăn
thịt con, còn cô đến cả đứa con của chính mình cũng nỡ xuống tay, cô là đao phủ,
là kẻ giết người...”
Gương mặt trắng bệch của Lâm Uyển chẳng chút sợ hãi dưới bàn tay sắt của hắn,
trái lại, cô còn cười nhạt tiếp lời: “Kẻ giết người? Đó chẳng phải danh hiệu của
em trai anh sao?”
Trần Kình ngừng một lát rồi căm hận phản bác: “Trần Túy đâm chết vị hôn phu
của cô thì nó khốn nạn, nó đáng chết, cô dựa vào đâu lại bắt con tôi đền
mạng?”
“Vậy anh dựa vào đâu mà cưỡng bức tôi? Một lần chưa đủ còn ép buộc tôi ở bên
cạnh, để tôi phải sống cuộc sống người chẳng ra người, ma chẳng ra ma này?” Lâm
Uyển cũng không chịu thua, gào lên đáp trả.
Trần Kình nghe thấy sững sờ, thả bàn tay đang bóp chặt cổ cô, lùi người về
phía sau, giọng run run, hỏi: “Lâm Uyển, cô luôn nghĩ như vậy sao?”
Lâm Uyển không quan tâm câu hỏi của hắn, cuồng loạn tiếp tục hét: “Em trai
anh là kẻ giết người, anh là kẻ cưỡng bức, cả nhà anh đều là tội phạm, trong
dòng máu của nhà họ Trần các anh đều mang gene thấp kém, thứ nghiệt chủng kia
sinh ra cũng là tai họa...”
Trần Kình gầm lên: “Câm mồm! Cô không được phép mắng đứa bé.”
Hắn lại nắm chặt thành nắm đấm bàn tay sắp sửa vung lên, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Lâm Uyển, mẹ kiếp, cô đừng ép tôi ra tay.”
“Mẹ kiếp, anh đừng có lúc nào cũng uy hiếp tôi.” Lâm Uyển chửi ầm lên, như
một con thỏ phát điên nhảy dựng lên, chặn tay đẩy hắn. Trần Kình không phòng bị,
lập tức ngã xuống đất, lưng hắn va vào chiếc bàn bằng thủy tinh công nghiệp,
phát ra tiếng “rầm” trầm đục.
Lâm Uyển thở hổn hển đứng dậy, cầm lấy tờ biên lai trên bàn giơ lên hướng về
phía Trần Kình, cười lạnh lùng nói: “Trần Kình, đây là quà sinh nhật tôi tặng
anh, anh thích không?”
Trần Kình ngồi trên mặt đất, xương sống như bị đập gãy, tê đến mức hắn không
còn cảm giác, vì vậy hắn cũng không biết nên đứng dậy thế nào. Những mệt mỏi
trong công việc và trên đường đi tích tụ suốt mấy ngày liền cũng theo đó mà lũ
lượt kéo đến, dồn nén lại khiến hắn không thở nổi. Hắn cứ ngồi đó như vậy, nhìn
Lâm Uyển từ trên cao trông xuống mình, tay cầm một tờ giấy thị uy, như một người
lính thắng trận đang phất cờ hò reo. Nghe thấy lờì cô nói, cảm xúc của hắn càng
thêm hỗn loạn, còn có chút uất ức mơ hồ. Hắn đã sống ba mươi hai năm, ngoài
chuyện kia khiến hắn như rơi xuống đáy vực ra, xưa nay hắn chưa từng bị người
khác chà đạp như vậy. Cô gái này, cô gái yếu đuối này lại có thể đánh gục hắn,
còn giẫm lên lồng ngực hắn, ra sức mà giày xéo.
Nhưng hành động tiếp theo của Lâm Uyển càng khiến hắn kinh hãi, có xé nát tờ
biên lai trong tay, rồi như tiên nữ rắc hoa, tung lên đầu hắn. Chẳng đợi hắn kịp
nổi giận, cô đã lên tiếng trước, mỉm cười ôn tồn nói: “Trần Kình, sinh nhật vui
vẻ!”
Trần Kình cảm thấy lời chúc đơn giản nhất kia biến thành một lời nguyền rủa
ác độc nhất. Lưng hắn bỗng khôi phục cảm giác, đau buốt như bị một cú đấm giáng
xuống dây thần kinh mỏng manh nhất trong cơ thể, đồng thời đã gợi lên sự đau khổ
không thể gọi tên nằm sâu tận đáy lòng hắn. Sinh nhật của hắn, ngày giỗ của con
hắn, hắn nghĩ cả đời này hẳn sẽ không thể quên được ngày hôm nay, có lẽ sau này
mỗi khi đến sinh nhật cũng sẽ nhớ đến, hắn trong ngày sinh nhật ba mươi hai
tuổi, đã mất đi một đứa con...
Nghĩ đến đó, Trần Kình hệt như quả bóng hơi bị châm một mũi, ý chí chiến đấu
muốn đứng lên liều mạng với cô lúc ban