
i khác
nhìn thấy mặt yếu đuối của mình.
Huống hồ còn là người hắn yêu.
Nếu hắn đã chọn cách chiến đấu một mình, vậy cô cũng không cần đến đó làm
khán giả.
Cuộc sống là một đấu trường nghiệt ngã, mỗi người đều có trận đấu của riêng
mình.
Chẳng phải cô cũng vậy sao?
Lâm Tiểu Bảo vừa đón sinh nhật ba tuổi đã bị mẹ đưa đi nhà trẻ. Mấy ngày đầu
không thể quen nổi, sáng sớm hôm nào cũng bày trò chơi xấu, không ngờ một tuần
sau đã yêu nơi đó thắm thiết. À đấy, đợi nửa ngày trời xe bus chưa đến, nó cũng
sốt ruột, ngước gương mặt nhỏ lên, hỏi: “Mẹ, sao xe vẫn chưa đến?”
Lâm Uyển đang viết weibo[1'>, xoa đầu con trai nói: “Một lúc nữa sẽ đến.”
[1'> “Weibo” là một trang mạng xã hội Trung Quốc.
Tiểu Bảo không chịu yên, mở ô che nắng của mẹ ra, hét to: “Mẹ ơi! Mẹ xem con
giống cây nấm chưa?”
Lâm Uyển ngẩng đầu, dưới chiếc ô nền đỏ chấm bi trắng lộ ra cái dáng lũn
chũn, thật là giống.
“Mẹ chụp ảnh cho con được không?”
“Được chứ.”
Lúc chụp cô thấy rất buồn cười, con trai đỏm dáng lại yêu bản thân, điểm này
thật không giống cô.
Chụp xong, Tiểu Bảo sáp đến xem, Lâm Uyển liền ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo xem
ảnh ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Bảo Bảo đáng yêu là con nhà ai nhỉ?”
Lâm Uyển cười ha ha phối hợp: “Con nhà mẹ chứ ai.”
Tiểu Bảo cười khanh khách, ôm cổ mẹ hỏi bằng giọng ngây thơ: “Mẹ xinh đẹp là
của ai nhỉ?”
Lâm Uyển cười đáp: “Của Lâm Tiểu Bảo chứ ai!”
Đây là đối thoại kinh điển của họ, tâng bốc lẫn nhau, khen mãi không chán.
Hai mẹ con chơi thêm một lúc, xe bus sơn hình hoa hướng dương đã đến, Tiểu Bảo
hoan hô nhảy tung tăng, hôn chụt một cái “goodbye kiss” lên má mẹ. Lâm Uyển bế
con lên xe, nhìn nó tìm được chỗ ngồi mới đi xuống, Tiểu Bảo hét to qua cửa sổ:
“Mẹ! Chiều mẹ đừng quên đến xem con diễn nhé!” Còn giơ hai ngón tay nhấn mạnh:
“Hai giờ!”
Lâm Uyển mỉm cười gật đầu, vẫy tay với nó.
“Nhìn đứa trẻ lớn lên có thể thấy được thời gian trôi đi một cách rõ ràng
nhất”, loáng một cái Tiểu Bảo đã ba tuổi rồi, từ một đứa trẻ chỉ biết khóc, chân
tay mềm oặt lớn lên thành một đứa trẻ tinh khôn biết chạy nhảy biết ăn nói làm
cô vui. Thật may mắn biết bao khi cô lựa chọn giữ lại nó, hồi đó chỉ cần một ý
nghĩ sai lầm cô đã quyết định khác rồi, haiz, cô cũng chẳng dám tưởng tượng.
Nhìn theo xe bus màu vàng rực hòa vào dòng xe rồi mất hút, Lâm Uyển mới đi
làm, chỗ làm khá gần, đi bộ hai mươi phút là đến, cũng coi như tập thể dục. Cô
mới tìm được công việc này, còn trước đó toàn ở nhà chăm con. So với bà mẹ đơn
thân khác, điểm may mắn của cô là không cần lo lắng chuyện cơm áo. Căn hộ đang ở
là tài sản của cha, ở đây chẳng ai quen biết, hồi đó một cô gái bụng mang dạ
chửa đi ra đi vào cũng chẳng có lời dị nghị gì, hơn nữa nơi này cách chỗ cha cô
sống không xa lắm, có chuyện gì cũng dễ chăm sóc. Mỗi lần khám thai đều là dì
đưa cô đến bệnh viện, giúp cô giảm bớt chút lúng túng và cô đơn khi một
mình.
Lúc mang thai năm tháng, Lâm Uyển không còn bị nôn mà xuất hiện hiện tượng
thai đạp. Cô còn nhớ lần đầu tiên cảm nhận được sức đạp của đứa bé, tâm trạng
mừng rỡ khó có thể miêu tả thành lời, cảm giác rõ ràng sinh linh bé nhỏ ấy đang
tồn tại, giờ cô không còn “một mình” nữa. Từ đó về sau, những nỗi vất vả như phù
chân phù tay, ngủ không ngon giấc gì đó, so với sự thỏa mãn và vui sướng kia
thật không đáng nhắc tới.
Khi sinh Tiểu Bảo cô lựa chọn sinh tự nhiên, khổ sở suốt ba, bốn tiếng, làm
cha cô và dì đều toát mồ hôi theo. Sau khi y tá nói với cô là bé trai nặng bốn
cân, cô kiệt sức liền ngất luôn, mãi đến bảy tám tiếng sau mới tỉnh, dọa cha cô
sợ thót tim, bác sĩ bảo là do cô mệt quá rồi.
Thời kì sau khi sinh buồn vui đều có. Vui vì sữa khá đầy đủ, Tiểu Bảo bú suốt
đến hơn một tuổi. Buồn vì cô lại mắc chứng trầm cảm nhẹ sau khi sinh. Nguyên
nhân thì rất nhiều, một là bệnh trầm cảm trước kia cô mắc phải để lại mối nguy
ẩn, ngoài ra còn do Tiểu Bảo quá mạnh khỏe, quá ỷ lại vào cô, ngày nào cũng giày
vò hại cô ngủ một giấc cũng không yên.
Còn một nguyên nhân khác, điều cô gắng sức tránh né nhưng từ đầu đến cuối
không thể thoát khỏi, đó chính là Trần Kình. Thời kì đầu mang thai hắn bảo người
đưa giấy khai sinh đến, từ đó bặt vô âm tín. Đàm Hy Triết, Phương Chính lại
thường xuyên gọi điện, lúc cô nhắc tới hắn họ chỉ nói mập mờ cho qua. Trái tim
cô cứ thăng trầm theo những tin tức mơ hồ đó, từ nỗi nhớ mong và âm thầm chờ đợi
ban đầu, sau đó đã trở thành sốt ruột và lo lắng, đến cuối cùng cô ép bản thân
mình không được nghĩ nữa…
Nhưng nhớ nhung là thứ không chịu sự khống chế của ý chí, nửa đêm nằm mơ,
những chuyện liên quan đến hắn cứ liên tiếp ập tới. Có lúc nhìn con cũng sẽ bất
giác nhớ lại, chuyện xấu có, chuyện tốt có, còn cả những chuyện không thế định
nghĩa, giống như một bộ phim cũ tái hiện lại từng phân đoạn…
Cho đến một ngày, cô đang mơ màng nghỉ trưa thì cảm thấy có người nắm lấy
cánh tay mình, cảm giác mềm lại như móng mèo con cào lên ngực. Cô mở mắt, nhìn
thấy đôi mắt to vừa đen vừa sáng của con trai, ánh mắt kiếm tìm và dựa dẫm,
khoảnh khắc đó dường như cô đã n