Polaroid
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321210

Bình chọn: 7.00/10/121 lượt.

”. Sắc mặt Khinh Vãn hơi nhợt nhạt: “Không cẩn thận nên làm rơi muôi múc canh ấy mà!”.

Dứt lời liền cúi xuống nhặt lên.

Cả ba người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Một lúc sau, thức ăn được bê lên.

Khinh Vãn nhìn chằm chằm vào đôi

bàn tay mảnh mai cẩn thận bưng thức ăn, Phạm Như Sênh… anh thực sự là

Phạm Như Sênh ư? Đó chẳng phải cái tên vô cùng thân thuộc với cô sao?

Đúng là anh ấy không? Cậu bé trong ký ức của cô.

Anh ấy ưu tú như thế, vì kiếm tiền đi học mà đến đây làm thêm sao?

Nhìn những động tác thuần thục của anh, trong lòng Khinh Vãn dậy lên những cảm xúc lạ lùng.

- “Mời quý khách dùng bữa!”, giọng nói trầm lắng kéo dòng cảm xúc của cô trở lại.

Khi định thần trở lại, anh đã quay đi. Chỉ kịp thấy một chiếc bóng tuyệt đẹp dưới ánh đèn ấm áp.

Có người mặc đồng phục làm việc cũng có thể đẹp đến thế sao?

- “Này, này…”, đột nhiên một bàn tay huơ huơ trước mặt khiến cô giật cả mình, Tô Nghệ đang nhìn cô với ánh mắt lạ lùng.

- “Cậu sao vậy?”.

- “Tớ làm sao? Tớ mới phải hỏi cậu làm sao đấy!”. Tô Nghệ nhíu mày: “Tớ nói này tiểu thư Tống Khinh Vãn

xinh đẹp của chúng ta, không phải cậu định gia nhập vào Đội ngũ xếp hàng đấy chứ?”.

- “Gì mà Đội ngũ xếp hàng?”.

- “Mặt Trứng Cá chẳng vừa nói đấy

thôi, các cô gái theo đuổi Phạm Như Sênh có thể xếp thành hàng dài từ

trường ta ra đến phố đi bộ!”.

Mặt Khinh Vãn bất chợt đỏ bừng,

cúi đầu làm ra vẻ như đang chú ý đến bộ đồ ăn trước mặt: “Cậu nói linh

tinh gì thế, chuyện này đâu thể đùa được!”.

- “Hi hi…”. Tô Nghệ vẫn chẳng

kiêng nể tiếp tục nói: “Khinh Vãn nhà chúng ta đúng là cô gái hay thẹn

thùng, nếu như cậu lọt vào mắt xanh của người ta thì tớ sẽ cổ vũ cho

cậu! Anh chàng Phạm Như Sênh này cũng rất được mà!”.

- “Cậu nói bớt đi một câu thì không chịu được hả?”. Thang Bồng ngồi đối diện đang “chiếu tướng” Tô Nghệ bằng ánh mắt u ám.

Tô Nghệ ngẩn ra, rồi lại tiếp tục cười nói, “Có người đang ghen kìa!”.

Lúc ăn, tâm tư Khinh Vãn cũng để ở đâu đâu, chỉ có ba người kia là cười nói không ngớt, cô thi thoảng chỉ

góp vào dăm ba câu. Phải khó khăn lắm mới ăn xong, khi bốn người đứng

dậy định ra về, Khinh Vãn vội vàng nói nhỏ vào tai Tô Nghệ: “Tiểu Nghệ,

cậu có xu hai tệ không? Cho tớ vay đi!”.

- “Xu hai tệ?”. Tô Nghệ lộn ngược

túi, đến một hào cũng chẳng có, cô cười với vẻ nịnh nọt, vỗ vỗ vào vai

Thang Bồng: “Này, cậu có xu hai tệ không? Người đẹp cần kìa!”.

Anh hất tay cô ra rồi mỉm cười đưa cho Khinh Vãn xu hai tệ vừa lấy ra từ trong túi: “Đây này!”.

- “Cảm ơn!”. Khinh Vãn tươi cười nhận lấy: “Mình sẽ trả lại cậu!”.

Thang Bồng cười càng tươi hơn: “Được thôi, mình sẽ đợi!”.

Tô Nghệ chớp chớp mắt: “Có hai tệ, sao cậu lại nhỏ mọn như vậy?”.

Thang Bồng lườm cô một cái với hàm ý “Cậu thì hiểu cái gì?”.

Người đẹp trả tiền, tất nhiên là

không cần rồi, nhưng người đẹp trả tiền cũng có nghĩa là hai người sẽ có cơ hội gặp gỡ riêng, sao anh lại từ chối cơ chứ?

Khinh Vãn bỏ ba lô đang đeo trên lưng xuống, đứng dậy: “Các cậu ở đây đợi mình một lúc được không?”.

Ba người cùng gật đầu, chờ đợi là hạnh phúc, hơn nữa lại là đợi người đẹp.

Khinh Vãn cảm ơn rồi bước thẳng đến bóng người đang thu dọn bàn ăn.

Càng bước đến gần người đó, trái tim cô càng đập loạn nhịp, đập nhanh đến mức như sắp bung ra khỏi lồng ngực.

- “Này… xin hỏi…” cô ấp a ấp úng cất lời, đầu căng ra, không biết nên bắt đầu như thế nào.

Phạm Như Sênh quay lại liền thấy

một cô gái đang đứng sau lưng mình, hai tay đang vân vê vạt áo, khuôn

mặt đỏ rân rân, hình như đang rất căng thẳng, đã khá lâu mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

- “Chào bạn, xin hỏi, bạn có chuyện gì à?”.

- “Là… là…”, Khinh Vãn rụt rè xòe

bàn tay, trên đó là xu hai tệ đang phát ra ánh sáng lấp loáng: “Cảm ơn

anh đã trả giúp tiền trên xe buýt, cái này xin trả lại anh!”.

Phạm Như Sênh nhíu mày, hóa ra người trước mặt chính là cô gái đã gây trận cười trên xe buýt.

Thực tình, anh cũng chẳng phải là người hảo tâm gì, giải vây giúp cô chẳng qua vì muốn đi làm đúng giờ mà thôi.

- “Ừ…”, anh gật đầu, cầm đồng xu trên tay cô rồi đặt lên bàn và không nói thêm gì nữa, sau đó tiếp tục công việc của mình.

- “Khinh Vãn quen Phạm Như Sênh à?”. Tô Nghệ ngạc nhiên hỏi.

Ba người phía sau đang mắt chữ A mồm chữ O như không thể tin được sự việc đang diễn ra trước mặt.

Đáy mắt của Thanh Bồng tràn ngập sự thất vọng, anh đang hối hận vì lúc trước đã cho Khinh Vãn mượn tiền.

Mặt Trứng Cá lại sờ sờ những cái mụn li ti trên mặt mình thở than: “Trừ phi, đây là thủ đoạn theo đuổi trai đẹp của mỹ nhân!”.

Khinh Vãn đứng sau Phạm Như Sênh, đang hối hận vì sao mình lại thốt ra những lời ngu ngốc đến vậy.

Theo cách nghĩ của cô, giữa bọn họ không nên chỉ là sự

chào hỏi thông thường, lúc năm tuổi anh đã rất lạnh nhạt với cô, đến khi trưởng thành anh ấy vẫn chẳng thay đổi gì. Phạm Như Sênh, Phạm Như

Sênh, cô thích cái tên này, nó đã trở đi trở lại trong đầu cô biết bao

đêm, lúc đó trong tâm trí cô chỉ khắc họa hình ảnh anh khi còn nhỏ, còn

bây giờ anh cao lớn sừng sững ngay trước mặt, nếu