XtGem Forum catalog
Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Cùng Nhau Viết Câu Chuyện Của Chúng Ta

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321220

Bình chọn: 9.00/10/122 lượt.

.

Tô Nghệ chẳng kiêng nể nói luôn: “Không lẽ, người cầm tờ một trăm tệ đi xe buýt chính là cậu à?”.

Đầu Khinh Vãn càng cúi thấp hơn, chỉ tiếc không có cái lỗ nẻ nào để cô chui xuống.

Thang Bồng là người thông minh nên đã nhận ra vẻ bối rối của Khinh Vãn, liền ra tay anh hùng cứu mỹ nhân,

lập tức đứng lên: “Ấy, cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nào ăn

cơm đã rồi đưa các cậu về sau nhé? Hôm nay mình mời!”.

Tên Mặt Mụn Trứng Cá đang đứng bên cạnh bắt được tín hiệu liền phản ứng ngay, anh ta vừa cười vừa nói:

“Đúng đấy, đúng đấy, anh Thang đây mời cơm, chúng ta không đi sao

được!”.

Khinh Vãn vốn chẳng muốn đi, ngoài Tô Nghệ ra, hai chàng trai kia cô đều không quen, hơn nữa cô lại là

người thích yên tĩnh. Nhưng hình như Tô Nghệ và anh bạn tên Thang Bồng

có vẻ rất thân thiết, còn anh bạn kia thì vỗ vào vai Thang Bồng cười ha

hả đồng ý, Khinh Vãn chẳng thể từ chối, cô đành đi cùng bọn họ.

Thế là bốn người bắt xe đến một nhà hàng cao cấp nhất trên con đường phồn hoa cạnh trường học.

Nhà hàng này làm ăn rất tốt, vì ở

gần trường học, trang trí hào nhoáng nên đã trở thành điểm hẹn hò thích

hợp nhất của các đôi tình nhân. Rất nhiều sinh viên trong dịp sinh nhật

cũng đều đến đây đặt chỗ. Đặc biệt là dịp cuối tuần, các hoạt động đoàn

thể của nhà trường, các lớp học thêm, người trong và ngoài trường ra vào không ngớt. Đa số mọi người đều không thích cuối tuần dùng cơm trong

trường, đặc biệt là những đôi tình nhân, bận rộn cả tuần cũng phải xả

hơi một chút, thế là đi bộ hoặc ngồi xe buýt đến đây hẹn hò, thanh niên

mà, tinh lực dồi dào cũng chẳng biết làm gì cho hết.

Thực ra nơi này làm ăn tốt như vậy còn vì một lý do đặc biệt, đó là nhà hàng có một phục vụ rất đẹp trai,

đây là điều mà ai cũng biết.

Bốn người chọn ngồi bên cạnh cửa sổ, người phục vụ lịch sự đến trước mặt họ: “Xin hỏi, các vị dùng gì ạ?”.

Giọng nói này…

Khinh Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một gương mặt anh tuấn phi phàm xuất hiện trước mắt cô.

Trên mặt anh ta vẫn còn vương nụ

cười lịch sự, từ góc độ cô ngồi có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nghiêng

nghiêng hoàn mỹ và chiếc cằm xương xương của anh. Nụ cười của anh có vẻ

lịch sự nhưng cảm giác thật xa cách.

Chàng trai như thế này cũng biết giải vây giúp người khác sao?

Trong lúc cô đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Thang Bồng đã đẩy thực đơn qua: “Hai người đẹp, các cậu thích gì thì gọi nhé!”.

- “… Không cần thiên vị như thế chứ!”. Tô Nghệ với lấy một cuốn thực đơn khác: “Tớ cũng muốn gọi!”.

- “Cậu không thể dịu dàng một chút à?”. Thang Bồng lườm cô một cái, “Còn nữa… Mình thiên vị lúc nào, chẳng phải đã nói là hai người đẹp đấy thôi!”.

- “Hừ!”. Tô Nghệ bĩu môi rồi quay

sang cười với Khinh Vãn bên cạnh: “Này, này, xem đi, cậu thích ăn gì?

Chọn toàn món đắt vào! Anh chàng này có vẻ nhiều tiền đây, không thể

không “chém” được, người nghèo như chúng ta, suốt học kỳ được ăn uống

thịnh soạn mấy lần”.

Thang Bồng nhìn cô: “Xin đừng tự coi mình là dân tị nạn được không?”.

Tô Nghệ nhún vai, thè lưỡi làm mặt xấu.

- “Khinh Vãn, cậu gọi đi, thích ăn gì?”.

Tâm tư của Khinh Vãn không tập

trung ở đây nên cô vội nói nhỏ: “Gì cũng được mà!”. Dù sao cô cũng không muốn ăn, việc cô đang muốn làm là trả lại tiền cho anh chàng phục vụ

đang đứng ở phía trước kia. Nhưng hiện giờ cô chẳng có lấy một đồng tiền lẻ, đợi tí nữa vay của Tô Nghệ cũng được.

Chẳng biết tại sao, nghĩ đến việc chút nữa có thể nói chuyện với anh mà tim cô cứ nhảy loạn lên.

Trong khi cô đang mơ mộng thì Tô Nghệ đã gọi ra một bàn đầy đồ ăn.

Thang Bồng hỏi vặn: “Tớ nợ cậu à? Sao “chém” tớ thế?”.

Tô Nghệ cười khúc khích: “Cậu

không nợ tiền tớ, nhưng cậu nợ tớ một thứ khác… Dù thế nào thì “chém”

cậu cũng là chuyện đúng với đạo lý!”.

- “Thế cậu nói đi, tớ nợ cậu cái gì?”.

- “Không nói!”. Tô Nghệ đẩy trả

thực đơn tỏ vẻ rất đắc chí, cho dù Thang Bồng có hỏi thế nào, cũng không nói cho anh biết rốt cuộc anh nợ cô điều gì.

Sau khi gọi đồ ăn xong, phục vụ thu lại thực đơn và rời đi.

Anh chàng Mặt Trứng Cá bên cạnh

Thang Bồng lại ba hoa với vẻ thần bí: “Các cậu biết không? Bồi bàn lúc

nãy là sinh viên năm thứ hai của đại học H, hơn nữa còn rất nổi tiếng ở

trường đấy!”.

- “Người nổi tiếng?”, tám chuyện

thì Tô Nghệ hăng hái nhất: “Người nổi tiếng nào? Những người nổi tiếng

trong trường tớ đều biết rất rõ, chỉ là chưa bao giờ gặp mặt thôi!”.

- “Phạm Như Sênh, nghe qua chưa?

Tài năng của khoa Y đấy, anh ta đẹp trai tài giỏi, con gái trường H theo đuổi anh ta có thể xếp hàng dài từ trường mình ra đến phố đi bộ!”.

- “Anh ta chính là Phạm Như Sênh

sao?”. Mắt Tô Nghệ tròn xoe như thể nhặt được của báu: “Sao lúc nãy cậu

không nói sớm, tớ ngưỡng mộ anh ấy từ lâu rồi. Biết sớm như vậy lúc nãy

đã ngắm anh ta kỹ hơn, nghe nói đối với mọi người anh ta rất ân cần lịch thiệp, nhưng lại toát lên một cảm giác xa cách. Con trai như thế là hấp dẫn nhất!”.

- “Keng” nghe thấy tiếng động, ba người cùng lúc quay về phía phát ra âm thanh - Tống Khinh Vãn.

Tô Nghệ hỏi: “Sao vậy?”.

- “Không… không sao