
đỏ bừng, cô ngẩng đầu, khép nép nhìn lái xe: “Bác tài, cháu chỉ có một
trăm tệ, có thể đi xe được không?”.
- “…”.
- “…”.
Không gian đột nhiên im bặt, rồi
sau đó tất cả hành khách đều phá lên cười, một nam sinh không kìm được
lên tiếng: “Trời ạ… Bạn này thật ngớ ngẩn, lần đầu tiên tôi thấy một
người dùng một trăm tệ để đi xe buýt. Thật là buồn cười chết đi
được...”.
Khuôn mặt Khinh Vãn đỏ bừng, cô bối rối cúi đầu không biết nói gì.
Đột nhiên bác tài lên tiếng: “Này
cô, không phải cô định đùa đấy chứ? Đi xe buýt chỉ mất có hai tệ, cô đưa tờ một trăm tệ bảo tôi làm thế nào đây!”.
- “Nhưng... không phải, là cháu không có mà…”.
- “Này bạn, có định đi không, nếu không thì mau xuống xe! Đừng làm lỡ thời gian của mọi người!”.
- “…”.
Cô cũng không muốn như thế này,
Khinh Vãn xịu khóe miệng, tủi thân mà chẳng biết làm thế nào, lần đầu
tiên ra ngoài một mình lại gặp tình huống này, cô thấy mình đang rất gay go.
Lúc đó, một chiếc bóng màu đen
chắn ngay tầm nhìn của cô: “Tôi trả thay cô ấy!”, một giọng nói trầm ấm
cất lên cùng với tiếng “loảng xoảng” của đồng hai xu rơi vào hộp đựng
tiền.
Khinh Vãn ngạc nhiên ngẩng đầu
nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy lưng người đó, một hình ảnh rất bình
thường, nhưng chỉ trong phút chốc đã khắc sâu vào tâm trí cô. Bóng tịch
dương ngoài cửa sổ bao trùm lấy anh, khiến cô cảm thấy tất cả mọi người
như không hề tồn tại, chỉ có bóng hình đó sinh động đến không ngờ.
Cô không thể nhìn thấy diện mạo
của vị ân nhân vì bị bác tài cằn nhằn khiến cô cuống cả lên, cũng chẳng
nghĩ được gì nhiều, vội vàng nhấc hành lý lên xe.
Trong xe không còn chỗ trống,
Khinh Vãn đứng dựa vào cửa không dám tùy ý quan sát xung quanh, vừa rồi
đã đủ làm cô mất mặt, hiện tại cô vẫn cảm nhận được những cái nhìn nóng
như lửa của mọi người.
Cô chẳng hề biết rằng, ánh mắt của một số người không phải vì màn kịch ban nãy, mà là cuối cùng họ cũng có thể nhìn rõ dung mạo của cô gái đã dùng tờ một trăm tệ để đi xe buýt -
đôi mắt mênh mang như nước mùa thu, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ yêu kiều kỳ lạ, tóc đuôi gà giản dị, không hề trang điểm nhưng lại toát lên vẻ
đẹp thuần khiết.
Trên thế giới này đầy rẫy những
gương mặt được bôi vẽ như yêu nữ, có thể thấy một cô gái có vẻ đẹp mộc
mạc như thế này quả thực rất hiếm có. Các chàng trai càng thêm hối hận
tại sao lúc trước lại cười cợt mà không đóng vai “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Lúc xuống xe, Khinh Vãn lại một
lần nữa nhìn thấy bóng dáng của chàng trai đó, tay nắm chặt hành lý định vượt lên trước để cảm ơn, nhưng người đó hình như đang rất vội, vừa
xuống xe là băng qua đường luôn, vội vã đến trạm xe buýt phía đối diện.
Chàng trai vừa quay đi thì Khinh
Vãn bị một đôi bàn tay khua khua trước mặt che khuất mất tầm nhìn, quay
người lại, thì ra Tô Nghệ đã ra tận cổng trường đón cô.
Khinh Vãn cười thật tươi với cô ấy, nhưng khi cô định ngoái đầu nhìn về phía đối diện thì đã không thấy bóng của anh đâu nữa.
- “Này, cậu nhìn cái gì thế?”. Tô Nghệ hiếu kỳ nhìn theo nhưng chẳng thấy gì ngoài bến xe buýt vắng teo.
- “Làm gì có gì”. Khinh Vãn quay về phía Tô Nghệ, “Cậu đợi tớ lâu chưa?”.
- “Cũng không lâu lắm, tớ có kéo
đến một “cửu vạn” bất đắc dĩ đấy”. Tô Nghệ vỗ vỗ vào lưng một người: “Là cậu ấy tự nguyện đến, tớ không hề ép đâu nhé!”.
Thang Bồng không biết đã đứng sau lưng Tô Nghệ từ lúc nào.
- “Không thể nói thế được, thực ra mình cũng đến đón bạn, tiện đường mà!”. Thang Bồng cười rạng rỡ, dáng
anh cao lớn, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời khiến không ít thiếu nữ phải quay lại ngoái nhìn.
Thang Bồng là đại thiếu gia của
trường đại học H, bố là viện trưởng Viện Thiết kế, mẹ là chủ nhiệm phòng Giáo vụ, với gương mặt tuấn tú, anh đã khiến nhiều cô gái ở trường H mê đắm. Nhưng từ khi gặp Tống Khinh Vãn, anh như dính phải bùa mê của cô,
ai cũng nhận ra anh rất thích Khinh Vãn. Nhưng Thang Bồng không giống
những thiếu gia đào hoa trong các bộ phim truyền hình ngày ngày lái
chiếc xe sang trọng, tặng những bó hoa hồng lớn và tiêu những khoản tiền khổng lồ. Khi Tô Nghệ hỏi anh sao không chủ động và tích cực thêm một
chút, anh trả lời cô bằng một câu xanh rờn: “Phải tự nhiên, cậu không
biết thế nào là tự nhiên hả?”.
Vừa dứt lời, đằng sau một giọng
nam vọng tới: “Anh cả, anh đến đón em thật đấy à? Lúc nãy nhận điện
thoại, em còn tưởng hôm nay là ngày cá tháng tư đấy!”.
Ba người quay lại, một anh chàng
mặt đầy mụn trứng cá đang nhe răng cười tiến đến trước mặt Thang Bồng,
anh chàng cười ha hả và nói: “Để em kể cho anh nghe một chuyện nhé, lúc
nãy khi đi xe buýt có một cô gái quá là buồn cười, cầm tờ một trăm tệ để đi xe buýt nhé. Đúng là lần đầu tiên gặp một chuyện nực cười như thế…”.
Câu sau đuối dần và sự phấn khích
cũng giảm đi thấy rõ, anh chàng mặt trứng cá đó nhìn Khinh Vãn đang đỏ
mặt bên cạnh, ngại ngùng nhìn Thang Bồng nói: “Anh cả, đây… đây là bạn
anh à?”.
Tô Nghệ thấy hơi kỳ lạ, đánh mắt sang Khinh Vãn đang đứng bên cạnh hỏi: “Khinh Vãn, mặt cậu sao đỏ vậy? Ốm à?”.
- “…”. Khinh Vãn bối rối cúi đầu