
ánh lên nét rạng ngời, dường như trong đó có hai hạt minh châu: “Nói lời phải giữ lấy lời, không được thay đổi đâu nhé!”.
-“Ừ”. Như Sênh hoàn toàn không để ý đến điều này, chỉ mong sao sớm đưa
cô trở về ký túc, một người suy nghĩ đơn giản như cô thật là hiếm thấy,
trời đông lạnh như vậy mà lại ngồi ở đây để nói một chuyện chẳng quan
trọng gì?
Nhưng đối với Khinh Văn, đó là một việc không những quan trọng mà còn vô cùng quan trọng.
Đến dưới ký túc, Như Sênh nói: “Được rồi, mau lên đi!”.
Lần này cô rất nghe lời, ngoan ngoãn đi lên, nghĩ một chút, rồi lại quay lại nói với theo bóng anh: “Như Sênh, nhớ đấy nhé! Làm xong việc thì
đến, không gặp không về!”.
…
Buổi tối, Khinh Văn nằm một mình trên giường, cô xoa xoa hai tay, vui vẻ lẩm bẩm: “Mặt trời trong tay anh, có sức mạnh vững chãi…”, đến nỗi Tô
Nghệ gọi cô bao lần cũng chẳng nghe thấy. Cô vẫn đang chìm đắm trong thế giới của Phạm Như Sênh, tất nhiên chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến Trần Kiều Kiều, Từ Phân và Tô Nghệ đang nhìn cô với ánh mắt rất kỳ
quặc, Trần Kiều Kiều không chịu được, chau mày nói: “Con ranh này bị
trúng tà à? Sao đi một chuyến về lại cười như vậy? Bị kích thích quá độ
hả?”.
Tô Nghệ than: “Không phải, không phải, tà này chẳng phải là tà ma đâu…”.
Tối ngày hôm sau, lúc tám giờ ba mươi phút, Khinh Văn xách một túi đồ
lớn đến nhà hàng, lúc này nhà hàng sắp đóng cửa, Khinh Văn mượn bếp,
muốn đích thân mình chuẩn bị một bữa cơm để chúc mừng sinh nhật Như
Sênh.
Mấy nhân viên học việc trong nhà hàng chuẩn bị về cũng xán lại nhòm
nhòm. “Bao nhiêu là đồ ăn thế này đều dành cho anh Phạm thưởng thức à?”, một người liếc nhìn đống đồ ăn hỏi, “anh Phạm thật là hạnh phúc, kiếp
sau mình cũng muốn làm con trai!”.
-“Được không đấy, dù cậu có là con trai thì cũng chẳng có ai thích, cậu
tưởng người nào cũng tốt như Khinh Văn à?”. Tiểu Phàm nói, “Khinh Văn,
thật sự là không cần chúng mình ở lại giúp chứ? Một mình cậu có làm được không đấy?”.
-“Được mà, được mà!”. Khinh Văn mỉm cười gật đầu, họ không biết rằng nấu nướng cho người mình yêu hạnh phúc đến nhường nào, nghĩ đến đây, khóe
miệng cô bất giác nở một nụ cười.
-“Thế thì bọn mình về thật đây”, Tiểu Phàm nói, “Cậu có chìa khóa rồi đấy, buổi tối chỉ cần khóa cửa lại là được!”.
-“Mình biết rồi!”.
Mấy người vui vẻ chào nhau ra về, chỉ còn lại Khinh Văn.
Cô một mình bận rộn nấu nấu nướng nướng, thời gian cứ thế trôi đi, khi cô nhìn đồng hồ thì cũng đã gần chín giờ ba mươi phút.
Cô bật bếp, để lửa nhỏ hầm canh xương, những tiếng “ục ục” nho nhỏ liên
tục phát ra, mùi thơm thoang thoảng phảng phất bay trong không khí. Bởi
vì làm cho Phạm Như Sênh ăn, tay nghề nấu canh xương của cô ngày càng
được cải thiện, đến đầu bếp của nhà hàng cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi cô.
Trong khi đợi canh chín, cô cũng đã làm xong các món chính và các món
điểm tâm, từng đĩa được bê ra, bày biện trên bàn rất đẹp mắt. Sau đó cô
lại lấy ra hai cây nến đã được chuẩn bị từ trước gắn lên giá và thắp
sáng.
Cô hài lòng ngắm nhìn các món ăn bày đầy ắp bàn rồi lại giơ tay xem giờ, chắc một chút nữa Như Sênh sẽ đến! Cô đã chuẩn bị mọi thứ thật hoàn
hảo, đến bánh sinh nhật cũng cẩn thận bày ra. Bây giờ việc cô cần làm
chính là ngoan ngoãn đợi anh đến, cũng may trong phòng rất ấm nên các
món ăn cũng không bị nguội nhanh.
Cô nằm nhoài ra bàn và tưởng tưởng ra vẻ mặt Như Sênh sẽ như thế nào khi trông thấy một bàn đầy ắp thức ăn đang đợi anh. Cô bật cười, cảm giác
đó thật là hạnh phúc, khiến cô thấy mình như một người vợ đang đợi chồng về nhà ăn cơm.
Mọi người đều nói, muốn đến được trái tim của người đàn ông thì phải đi
qua dạ dày của anh ta trước, người con trai mà cô yêu có đôi mắt sáng
ngời, nhìn vào đó khiến người ta liên tưởng đến hồ nước thăm thẳm nơi
rừng sâu. Anh có niềm tin và sự cố chấp riêng của mình, nhưng cô tình
nguyện là một cô gái nhỏ ngày ngày chăm sóc cho anh. Đây chính là ước
nguyện trong ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của cô. Nếu như có thể, cô
mong anh khẽ nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ!”, bọn họ sinh cùng ngày, cả hai đều nên được vui vẻ.
Chỉ là, cô không thể ngờ đến một ước nguyện nhỏ nhoi đến vậy cũng không được toại nguyện.
Thức ăn đã nguội hết cả.
Cô run run nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, cây nến đỏ đã cháy hết một nửa, anh vẫn chưa đến.
Từ trước tới nay anh luôn là người giữ lời hứa, cô vô cùng tin tưởng
anh, cho nên không hề lo lắng anh sẽ sai hẹn. Ngồi trong căn phòng ăn
yên tĩnh, lòng cô cứ thấp thỏm không yên, dỏng tai nghe ngóng, lắng nghe những âm thanh bên ngoài vọng tới, tiếng xe ô tô, tiếng gió, thỉnh
thoảng có tiếng người qua lại, mỗi lần nó mang đến cho cô bao nhiêu hi
vọng, thì cuối cùng lại làm cô thất vọng bấy nhiêu, luôn cho rằng giây
phút tiếp theo anh sẽ đến, nhưng cuối cùng anh không hề xuất hiện. Thời
gian trôi qua từng phút, từng giây. Trái tim chờ đợi cũng dần dần nguội
lạnh theo các món ăn.
Cô ngước đôi mắt mệt mỏi lên, đã mười hai giờ mười phút, bất giác…ngày sinh nhật, cuối cùng lại trôi qua như thế.
Lần này, thật sự cười còn kh