
ước về phía trước.
Cô mỉm cười nhìn trời cao, mây sao mà đẹp, gió sao dịu dàng đến thế. Cô
như đang bước trên mây, cảm giác như mình đang sống trong mộng.
Cho tới tận khi đến dưới phòng ký túc của cô, Như Sênh lên tiếng: “Đến nơi rồi!”.
Cô gật đầu, bịn rịn buông tay, quay mình rời đi, vừa đi được hai bước
thì dừng lại, đi được hai bước nữa lại dừng lại, hình như không chịu
được cô quay đầu nhìn. Anh vẫn đứng ở đó, đó chính là…có thực là cô
không nằm mơ?
Cũng có thể nói bây giờ cô thực sự là bạn gái của Phạm Như Sênh rồi ư?
Đầu cô ong ong, cô vội vàng quay lại.
Phạm Như Sênh hỏi: “Sao vậy?”.
Có thể là cô vẫn chưa khỏi sốt, Tống Khinh Văn cảm thấy vỏ não mình thực sự đang bùng cháy, cô ngẩng đầu rồi nhanh chóng đặt lên môi anh một nụ
hôn.
Anh ngẩn ra, sững sờ nhìn cô.
Khinh Văn mím môi, trợn mắt nhìn anh hồi lâu như có mối thù nào đó. Sau đó lại ôm lấy cổ anh, hôn thêm lần nữa.
Lần này thời gian tương đối dài, dừng trên môi anh khoảng ba giây. Nụ
hôn ấy nhẹ nhàng thoảng qua, ánh mắt anh nhìn khiến cô chột dạ rút lui.
Cô buông một câu: “Phạm Như Sênh, từ hôm nay em bắt đầu là bạn gái của
anh, anh đừng hối hận, nếu hối hận thì anh chính là đồ cún con!”.
Cuối cùng người vội vàng tháo chạy vẫn là cô.
Chạy một mạch về phòng, Khinh Văn cảm thấy mặt mình đang nóng bừng và trái tim cũng nhảy nhót không ngừng.
Tô Nghệ thấy cô trở về, kéo lại rồi nói ào ào một thôi một hồi: Tại sao
cậu không chịu truyền nước mà trốn về? Khinh Văn chẳng nghe rõ dù chỉ
một câu, chỉ ngây ngây ngô ngô như bị trúng tà: “Tiểu Nghệ, là thật, là
thật đấy!”
Tô Nghệ ngơ ngác: “Cái gì là thật?”.
-“Mình đã theo đuổi được Phạm Như Sênh, mình còn hôn anh ấy nữa!”.
Phản ứng của Tô Nghệ là sờ lên trán cô, nghiêm nghị nói: “Quả nhiên vẫn còn sốt, chả trách mặt lại đỏ bừng bừng như thế!”.
Khinh Văn vừa cười vừa nói, hai tay ôm lấy mặt Tô Nghệ lắc lắc: “Là
thật, là thật mà! Anh ấy vừa đưa mình về ký túc đấy! Nếu như không tin,
ngày mai cậu có thể đi cùng mình đến nhà hàng!”. Cô đi đi lại lại trong
phòng như một con ma, cuối cùng còn đứng tại chỗ quay một vòng: “Làm
sao, làm sao hả Tiểu Nghệ, mình vui quá, phấn khởi quá, có lẽ đêm nay
không ngủ được mất thôi!”.
Cuối cùng, Khinh Văn và Tô Nghệ tâm sự hết cả đêm, cô kể lại toàn bộ sự
việc sau cùng mệt quá, không chịu được nữa dần dần thiếp đi, không biết
Tô Nghệ có nghe nhầm không, nửa đêm khi đi vệ sinh hình như nghe thấy
tiếng Khinh Văn cười trong mơ rất gian tà: “Hi, hi, Phạm Như Sênh, anh
là của em!”.
Nói về mối quan hệ giữa họ, mọi người đều cảm thấy như có cái gì đó đang trong quá trình lên men. Anh chưa từng nói là thích cô,
vẫn giữ thái độ dửng dưng không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, nhưng
cô cũng không bị trách mắng vì cả ngày quấn lấy anh, theo cách nghĩ của
Khinh Văn, như thế này cũng là quá tốt rồi. Khi làm việc trong nhà hàng, bọn họ cũng không thể hiện quá lộ liễu, nhưng Khinh Văn vẫn không kìm
chế được mình quan tâm đến anh, việc gì cũng đều giành lấy làm giúp anh. Khi rảnh rỗi cô thường mua chút đồ ăn vặt mang tới, như vậy có thể thể
hiện sự quan tâm của cô một cách đường đường chính chính chứ không còn
cảm giác lén lén lút lút, như thể tuyên bố với thế giới rằng: Phạm Như
Sênh là bạn trai của tôi!
Nếu như nói rằng, khi trước chú chim nhỏ hoạt bát Tống Khinh Văn chỉ
thỉnh thoảng xuất hiện ở một góc nhỏ trong cuộc sống của anh, thì bắt
đầu từ ngày hôm đó, cô dần dần đã chiếm trọn cuộc sống của anh. Khinh
Văn tranh thủ tất cả thời gian để được ở bên anh, cùng anh ăn cơm, cùng
anh tự học, thậm chí còn cùng anh đi đến giờ học tự chọn. Bởi vì anh
thực sự rất bận, nếu như không tranh thủ, thì dù một chút thời gian cô
cũng chẳng có. Khi thực sự bước vào thế giới của anh, cô mới biết rằng,
công việc của Như Sênh còn nhiều hơn tưởng tượng của mình, ngoài thời
gian làm việc cố định trong hai ngày nghỉ thì còn rất nhiều buổi gia sư
khác.
-“Chẳng trách anh ấy lại gầy như thế!”. Khinh Văn nhiều lần kêu ca trước mặt Tô Nghệ.
Anh bận đến nỗi không có đủ thời gian để ăn cơm, anh ănn uống rất đơn
giản, cho nên cô đã rất muốn tự mình nấu những món ngon để cho anh
thưởng thức, nhưng ký túc lại hạn chế dùng điện, cô không thể dùng bếp
từ để nấu nướng. Chính vì thế mà cô và các dì trong nhà ăn rất quen mặt
nhau, cũng may cô có gương mặt gây được thiện cảm với người đối diện,
các dì trong nhà ăn mỗi lần thấy cô đến đều hào phóng chủ động cho mượn
nồi niêu và còn không quên “khuyến mãi” thêm nụ cười hòa nhã: “Lại nấu
canh cho bạn trai hả?”.
Thực ra từ trước tới giờ cô chưa từng vào bếp, còn nhớ khi mới bắt đầu,
không biết cô đã bị bỏng, bị cắt vào tay biết bao nhiêu lần, nhưng được
nhìn thấy thành quả của mình và khi tận mắt chứng kiến Như Sênh thưởng
thức thì tất cả những thứ đó đều trở nên vô nghĩa.
Cô cẩn thận quan sát mỗi cử chỉ, mỗi biểu hiện của anh, anh là người
lạnh lùng thiên bẩm, không chỉ đối với riêng mình cô. Thậm chí trong
những đêm của rất nhiều năm sau đó, cô đều nhớ đến con người đã bước vào cuộc đời mình, tính cách của