
Khinh Văn rất thích tận hưởng cảm giác một mình đi dạo trong vườn
trường, cho dù tiết trời chớm đông, đã hiện rõ sự tiêu điều, mây đen
bảng lảng, lặng lẽ dập dềnh phía chân trời xa, bên tai văng vẳng tiếng
gió hiu hắt thổi qua, có thứ gì đó mong manh trăng trắng lướt trên mặt
cô, lành lạnh lướt trên mặt cô, cô ngẩng đầu, thì ra tuyết đã rơi.
Cách đó không xa, một cô gái vui vẻ bên bạn trai reo lên khe khẽ: “Nhìn này, tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi!”.
Chàng trai nói: “Tuyết rơi rồi, chúng ta đi nhanh lên nào!”.
Cô gái không chịu: “Về nhanh như thế để làm gì? Anh xem nhiều tuyết đẹp
thế mà, đi dạo giữa tuyết rơi, chẳng phải là rất lãng mạn sao!”.
-“Đúng vậy, lãng mạn để rồi bị ốm, lúc đó em đừng có kêu ca nhé!”.
-“…”.
-“…”.
Mấy câu sau nghe không được rõ ràng, Khinh Văn xòe bàn tay, một bông
tuyết nhỏ xíu đậu trong lòng bàn tay, sau đó tan dần, cô ngẩng mặt,
những bông hoa tuyết nhỏ bé lại tiếp tục rơi xuống, nhìn hoa cả mắt.
Con gái hình như đều thích tuyết rơi, đặc biệt là những cô gái đang yêu, cùng bạn trai tản bộ khi trời có tuyết, chầm chậm đi trong tuyết, có
cảm giác của một tình yêu thuần khiết.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cái lạnh khi hoa tuyết đậu trên mắt, rồi khi
mở mắt…hoa mắt…có thật là bị hoa mắt không? Tự nhiên sao cô lại thấy
Phạm Như Sênh đang đứng ngẩn ngơ ở phía trước?
Dường như anh cũng cảm thấy ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
Khinh Văn rùng mình một cái, trái tim không ngừng nhảy nhót, đôi mắt anh đen láy, lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm, khiến cô bất động,
đầu óc cô trống rỗng, dường như cả thế giới đều chìm trong im lặng.
Cô cắn môi, đó là thói quen của cô mỗi khi căng thẳng, tay cô nắm chặt
vạt áo, cố gắng bình tĩnh lại và tự nhủ với bản thân: Anh ấy chẳng qua
có việc đi qua đây, tình cờ gặp mặt, cô đến chào anh một câu như bình
thường là được.
Nhưng, nhất định là anh không muốn gặp cô, vậy thì có nên chào không?
Khinh Văn không ngờ mình lại gặp anh sớm như vậy, tâm trạng thất tình
của cô vẫn còn chưa hồi phục, cô vốn nghĩ rằng, khi nào bản thân ổn định lại được tâm lý thì sẽ đến nhà hàng, lúc đó cô sẽ kìm chế bản thân, âm
thầm đem lòng yêu mến chôn chặt tận đáy lòng cho đến khi nào có thể quên đi.
Nhưng bây giờ thì sao? Nếu như có thể, cô sẽ làm như thể không nhìn thấy anh. Thế nhưng…
Cô chẳng việc gì phải sợ anh!
Anh ấy chẳng qua không thích mình thôi, vậy thì tại sao cô phải căng
thẳng? Cô có thể mà, bỏ qua sự căng thẳng trong lòng, sau đó tự nhiên
bước tới, chào anh một câu rồi đi, điều đó có gì là khó khăn nhỉ?
Trong lòng Khinh Văn quyết định, cô cúi đầu bước lên phía trước, nhưng
mỗi bước chân dần tới là tim cô lại càng nhảy nhót không ngừng, con tim
hoang mang đến độ cô không thể khống chế được bản thân mình.
Cô có cố gắng hơn nữa cũng chẳng thể xua tan sự tồn tại của anh đối với
cô. Anh quá sắc sảo, rạng rỡ và chói lóa như tia lửa phát ra khi mũi
khoan đâm vào tảng đá cứng, khiến cho ánh mắt của những người xung quanh đều nhức nhối.
Phạm Như Sênh đứng yên tại chỗ, mắt dõi theo hình bóng cô đang tiến về phía mình.
Đúng là cô ấy gầy hơn rất nhiều so với lần đầu gặp gỡ, gầy đến nỗi dường như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn đi. Phạm Như Sênh,
thực ra mày cũng chú ý đến sự tồn tại của cô ấy đúng không? Khi những
bạn cùng phòng đều bàn luận về cô em khóa dưới mới vào xinh đẹp như thế
nào, chẳng phải mày cũng tranh thủ những lúc rảnh rỗi trong công việc
ngấm ngầm liếc qua rồi phải thừa nhận cô ấy quả thực rất xinh đẹp đó
sao. Nếu không sao mày lại có thể phát hiện ra cô ấy thực sự gầy đi?
Anh đang ở trước mặt rồi!
Cô có thể mà…Khinh Văn tiếp tục bước tới, rõ ràng tuyết đang rơi nhưng
lòng bàn tay cô lại toát mồ hôi. Khi chỉ còn cách anh vài chục centimet, cô bỗng dừng lại.
Không thể! Cô không thể làm được!
Chẳng qua đơn giản chỉ là một lời chào nhưng cô cũng không làm được!
Ý nghĩ nhu nhược bắt đầu nảy mầm trong trái tim cô, bước chân như phản
lại ý chí, cô quay mình bỏ chạy, dù một khắc cô cũng không dám dừng
chân, cô biết mình như thế này sẽ khiến người khác cười chê, nhưng cô
không đủ dũng khí để một lần nữa nhìn nụ cười châm biếm lạnh lùng của
anh.
Cười nhạo, anh nhất định sẽ cười nhạo cô ư?
Tống Khinh Văn, đến theo đuổi người ta mày cũng làm rồi, bây giờ còn xấu hổ gì nữa!
Phạm Như Sênh sải bước chạy theo, như một phản xạ có điều kiện vậy.
Phạm Như Sênh bắt kịp cô rất dễ dàng, anh nắm chặt cổ tay cô kéo lại, bắt cô phải dừng bước.
Khinh Văn thở dốc ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc bay trong gió, sắc mặt so với khi trước còn có vẻ tái nhợt hơn.
Phạm Như Sênh chột dạ, anh không biết tại sao mình lại đuổi theo cô, bản năng mách bảo anh rằng: Đừng để cô chạy đi như vậy. Nhưng khi đã giữ
được cô lại, nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của cô, anh lại hoàn toàn
không biết mình muốn làm gì. Đây là thứ cảm giác mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ trải qua, tất cả mọi việc trước nay đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng sự việc đột ngột ngày hôm nay cũng giống như cô đều nằm ngoài tầm tay