
của anh, bất chợt xuất hiện rồi khuấy động thế giới
vốn như hồ nước tĩnh lặng của anh. Im lặng một lúc lâu, anh mới bật ra
được một câu: “…Tống Khinh Văn, em đừng chạy!”.
Ngay cả lúc bối rối, anh cũng hùng hổ như thế.
Khinh Văn đương nhiên không biết trong lòng anh đang nghĩ gì? Cô chỉ có
thể thở hổn hển nhìn anh, đầu óc còn trống rỗng hơn cả anh, trong thâm
tâm nghĩ không biết anh đuổi theo làm gì? Tại sao lại bảo cô đừng chạy,
không phải là cô không chạy nữa rồi sao? Nhưng anh lại chẳng nói gì…
Kỳ thực, trong trường có xích đu thì cũng chẳng có gì lạ, trên hai chiếc xích đu, mỗi cái có một người ngồi cũng chẳng có gì lạ, điều kỳ lạ
chính là tại sao lại là Phạm Như Sênh và Tống Khinh Văn ngồi trên xích
đu trong vườn trường.
Bây giờ không phải là giờ tan học, không có nhiều người đi qua đây,
nhưng những người đi ngang qua đều sửng sốt nhìn họ, ánh mắt pha lẫn sự
khó hiểu, ngưỡng mộ ngạc nhiên.
Lần này, Khinh Văn chẳng hề để ý đến cái nhìn của những người khác, cô
mở to mắt len lén nhìn anh, cố gắng ghi lại vẻ mặt nghiêng nghiêng đầy
kiên nghị của anh, anh thực sự là một thanh niên rất điển trai, đến nhìn nghiêng cũng hoàn mỹ vô cùng, trên gương mặt anh dường như lúc nào cũng có vẻ chín chắn và thận trọng.
Sau này, ai được làm bạn gái anh, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!
Khinh Văn hơi thất vọng bởi vì cô vẫn còn rất thích anh, làm sao có thể
quên được? Nhưng từ đầu tới cuối, cái giấc mộng mà cô thêu dệt cũng
giống như một màn hài kịch do cô độc diễn; từ đầu tới cuối, đến là khách mời anh cũng rất miễn cưỡng, đến khi mộng tỉnh, tất cả những gì cô đạt
được chỉ là một vết thương không thể chữa lành. Cho dù anh chẳng làm gì, nhưng vẫn trồng thứ gì đó vào nơi sâu nhất trong lòng cô. Muốn một lần
nhổ sạch sẽ rất khó khăn, cho nên cô chỉ có thể chọn lựa cách để vết
thương dần dần kín miệng.
Ánh mắt cô quay trở lại đầu gối mình, cô im lặng thở một hơi dài rồi đung đưa chiếc xích đu.
Ngẩng đầu nhìn lên, những bông hoa tuyết li ti vẫn bay lả tả, cô không
nói gì, đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm cô, cho dù đó đã là một kết cục không tránh khỏi, cô vẫn mong rằng có thể đưa tiễn mối tình đầu của mình trong màn hoa tuyết.
Im lặng rất lâu, cô biết anh rất ít nói, nhưng biểu hiện của anh có vẻ rất nặng nề, có phải đã xảy ra việc gì chăng?
Chiếc xích đu đung đưa, chiếc trục cũ phát ra âm thanh “kèn kẹt”, vang lên trong vườn trường yên tĩnh nên càng trở nên rõ rệt.
Anh dường như đã lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn cô hồi lâu rồi quyết định mở lời: “Hãy cho anh thời gian!”.
-“Gì cơ?”. Lần này đổi lại, ánh mắt cô nhìn anh như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.
-“Anh không biết cần bao lâu, nhưng anh sẽ cố gắng hết mình để trao cho em điều em muốn!”.
Như có tiếng sét ngang tai khiến cô bối rối không biết làm thế nào.
Tiếng xích đu đung đưa cũng ngừng hẳn, sự sững sờ đong đầy đôi mắt,
khiến cả khuôn mặt toát lên vẻ không thể tin được.
Cô nhìn anh, lắp bắp: “Anh, anh…cái đó, là ý gì vậy?”.
Đệ nhất tài tử của khoa Y lần đầu tiên để lộ sự bối rối, là anh nói
không rõ ràng hay sao? Lẽ nào anh cần phải nói thẳng ra? Được rồi, thế
thì…
Cũng chẳng đợi anh kịp mở lời, chỉ nghe “bịch” một tiếng, có người vừa
bị ngã từ trên xích đu xuống, sau đó còn bị chiếc đu đung đưa đập trúng
đầu.
-“Em không sao chứ?”, anh chạy đến, lo lắng hỏi.
Cho dù là rất mạnh, cho dù là rất đau nhưng cô vẫn quả quyết nói rằng:
“Đầu em rất cứng, không sao, không sao…Chúng mình tiếp tục vấn đề lúc
nãy đi, anh nói cho anh thời gian, liệu có phải là em được quyền ưu tiên làm bạn gái của anh không?...Nhưng như thế vẫn rất chậm, chi bằng cứ để em thử làm bạn gái của anh trước được không? Dù sao anh vẫn suy nghĩ là có tiếp nhận em hay không thì chi bằng cho em quyền ưu tiên trước, anh
vẫn có thể đánh giá cô bạn gái này có tốt không mà?”.
Thế nào gọi là “được voi đòi tiên”? Chắc chắn là do cô bị va vào đầu, nên mới nói năng như vậy?
Phạm Như Sênh! Anh liệu có bị cô dọa cho bỏ chạy, nói với cô khi nãy chỉ là nói đùa, cô chớ coi là thật?
Anh vẫn im lặng, chỉ dò xét cô một hồi bằng ánh mắt sâu thẳm rồi sau đó cầm tay cô kéo cô đứng dậy.
Cô vẫn trân trân nhìn anh. Anh mỉm cười, gõ nhẹ lên trán cô rồi nói một câu: “Anh đưa em về!” và kéo cô rời khỏi đó.
Khinh Văn giống như vừa uống phải bùa mê, cứ ngây ra nhìn, để mặc cho anh kéo mình đi.
Tiếng chuông reo bào hết giờ học vang lên bên tai, sinh viên đổ tràn ra
con đường lớn vốn rất yên tĩnh; đâu đâu cũng nhìn thấy nam thanh nữ tú
tụm lại thành từng đôi, từng đôi tình nhân. Phạm Như Sênh vốn là kiểu
người đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người, lần này, hai người
họ còn bị “soi” nhiều hơn mọi lần.
Trong lòng Khinh Văn tràn ngập niềm vui nên cô không phát hiện ra điều
đó, vẫn trân trân nhìn anh cười ngây ngô. Một hai lần chẳng nói làm gì
nhưng cô cười rất nhiều, Như Sênh phát hiện ra điều đó, khi cô cười như
một kẻ ngố đến lần thứ N thì cuối cùng Như Sênh cũng bấm bấm tay cô,
quay lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn người dở hơi, Khinh Văn ho lên hai tiếng, rảo b