
vui nên len lén nấp vào một góc, nhìn anh mở cửa, đi vào thay đồ rồi mới giả bộ như vừa mới đến.
Dậy sớm như vậy, nhà ăn vẫn còn chưa mở cửa, cho nên cô ấy luôn nhịn bữa sáng. Mỗi lần ăn cơm, cô ấy đều giành lấy việc đi bưng mâm là để chọn
những đồ ăn ngon nhất bày trước mặt anh, bởi vì cô ấy biết khi ăn, anh
chỉ gắp những món ở trước mặt mình. Anh bị ốm, cô ấy chính là người lo
lắng hơn ai hết và ở bên anh trọn một đêm dài, khi tay anh bị thương, cô ấy nghĩ cách nấu canh xương cho anh ăn, cô ấy ôm bình canh cẩn thận như đang ôm một đứa trẻ, mỗi lần cô ấy trở về nhà đều trong tình trạng mệt
mỏi đến sức tàn lực kiệt, trong suốt một năm nay, cô ấy đã gầy đi bao
nhiêu? Nhưng cô ấy chưa bào giờ than vãn, mỗi lần anh nói với cô ấy
những câu nói lạnh lùng vô cảm, anh chưa từng để ý thấy cô ấy cười còn
khó coi hơn là khóc sao?”.
…
-“Có lẽ anh sẽ nói rằng anh không muốn cô ấy làm như vậy! Đúng, là cô ấy tự đa tình, nhưng anh không thể đối xử tốt hơn với cô ấy một chút hay
sao? Cô ấy cũng chẳng làm những việc xấu đến mức chết người phải không?
Anh nhất định phải thể hiện rằng mình ghét cô ấy như thể cô ấy là loài
vi khuẩn gây bệnh hả? Anh có biết không, khi anh thể hiện sự ghét bỏ như vậy đối với Khinh Văn, cô ấy buồn bã đến nỗi người bên cạnh cũng chẳng
thể chịu được, cô ấy còn hỏi tôi không chỉ một lần, có phải thực sự cô
ấy làm người ta ghét bỏ đến thế không?”.
Phạm Như Sênh nhếch môi, lông mày nhíu lại: “Tôi chưa bao giờ nói là mình ghét cô ấy!”.
-“Thế nhưng cảm giác mà anh mang lại cho cô ấy không phải là như thế
sao?”. Tô Nghệ nói: “Anh không thể biết được mấy hôm nay cô ấy như thế
nào đâu, cô ấy nói anh đã có người yêu, cô ấy lại cho rằng mình không
thể có thêm cơ hội nữa, nếu như anh thực sự đã có người yêu thì sao
không nói rõ ràng với cô ấy sớm hơn để cô ấy thất vọng ngay từ đầu có
phải tốt hơn không? Cứ phải để cho cô ấy ngày càng lún sâu hơn, rồi tự
mình phát hiện anh đã có người yêu như vậy anh mới vui vẻ hả? Nếu như đó là sự thật, Phạm Như Sênh, có phải anh quá tự đắc, quá tàn nhẫn không?
Coo ấy chẳng qua chỉ yêu anh, mà tình yêu thì đâu có gì sai trái!”.
Phạm Như Sênh ngẩn ra, định nói gì đó nhưng lại thôi.
-“Nếu như thực sự anh không thể yêu cô ấy thì hãy nói rõ ràng đi!”. Cuối cùng Tô Nghệ buông ra một tiếng thở dài rồi nghiêng người, lườm anh một cái rồi vòng qua anh bỏ đi.
Như vừa nhớ ra điều gì, cô quay lại nói: “Phạm Như Sênh, anh thực sự
không có một chút tình cảm nào với cô ấy sao? Nếu không anh làm sao có
thể đứng đây nghe tôi nói nhiều điều đến thế. Khinh Văn là một cô gái
tốt, cô ấy đối với anh tốt như vậy, anh còn mong muốn điều gì nữa, anh
không biết hay là giả vờ không
biết!”.
Nếu hỏi đệ nhất tài tử của khoa Y là anh có kinh nghiệm ứng xử trong
tình huống bị con gái đứng trước mặt giáo huấn như vậy không? Đáp án là: Không có.
Phạm Như Sênh – con người luôn tự tin về sự tỉnh táo của bản thân cũng
không biết mình bị làm sao? Nếu vào những lúc bình thường, anh nhất định sẽ nhìn đối phương như đang nhìn người điên rồi sau đó bỏ đi. Mỗi ngày, đến thời gian ngủ anh còn chẳng có, sao có thời gian rảnh rỗi để quan
tâm đến việc người khác yêu quý mình như thế nào, đối xử với mình ra
sao? Cô ấy tự nguyện thì đó là việc của cô ấy, anh giả vờ không để ý
cũng là quyền của anh, đâu có gì là mâu thuẫn! Nhưng sau khi nghe xong
màn giáo huấn hùng hổ đó, anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khó lòng
chấp nhận được, thậm chí còn có chút cảm giác tội lỗi. Với cách nhìn của những người bình thường thì đều cảm thấy không biết con người đó có
thật sự là người hay không, sao lại có thể đối xử với một cô gái như
vậy? Nhưng người trong cuộc chẳng phải là anh sao? Hơn nữa anh thực sự
đã làm như vậy.
Thực lòng anh không ghét cô, chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt thuần khiết không chút phòng bị của cô anh lại cảm thấy tự ti, để che chở cho một
người con gái như vậy anh thực sự không làm được, cho nên anh càng không thể cho cô bất kỳ cơ hội nào. Điều đó cũng giống như một đồ vật cao
giá, rõ ràng biết rằng mình không thể mua được thì không nên động đến,
biết đâu động vào mà làm hỏng thì sao? Anh có gánh được trách nhiệm
không? Huống hồ thực sự anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Những
người giống như anh, có thể tìm thấy một người cùng mình bình yên đi hết cuộc đời này cũng là quá đủ. Từ trước đến nay anh chỉ có một mình và đã sớm quen với điều đó, trong kế hoạch của cuộc đời mình, người có thể
bên anh chính là Mạt Lạc. Đối với cô ấy anh luôn có một cảm xúc không
thể nói rõ thành lời. Vì một việc làm sai lầm đã xảy ra trước đó cho nên với cô ấy bao giờ anh cũng đối xử tốt hơn mức bình thường, hy vọng có
thể đền bù được những tổn thất đã qua. Thời gian cô ấy ở bên anh cũng đã rất lâu rồi, nhiều lúc anh xem cô như người thân trong gia đình, như mẹ nuôi và Như Tiêu, có lẽ đến một ngày anh sẽ yêu cô thì sao? Điều đó
không phải là không thể xảy ra, tương lại ai mà biết được! Chỉ là, cô
gái tên Tống Khinh Văn ấy dường như đã chiếm lĩnh tâm trí anh từ lúc nào không hay.