
Vân Hi có thể chưa thấy rõ,
khi vừa bước tới thấy Phi Tâm như vậy thì sững sờ.
Nhưng nô tài sau lưng Phi Tâm đều thấy rõ mồn một, lúc đó cũng giật
nảy mình, nhưng chẳng dám nói năng gì, chỉ cúi đầu ngơ ngác. Phi Tâm
nhìn y phục của mình, tay có chút run rẩy. Y trút giận lên cô thế nào
cũng được, bình thường trong Cúc Tuệ Cung cũng đành, tại sao lại còn
khiến cô bẽ mặt ở Lai Âm Cung? Đúng là hôm nay cô ăn mặc có phần diêm
dúa, không thích hợp, nhưng có cần dùng thủ đoạn trẻ con như vậy không?
Cơn giận nén lại khiến gân xanh giữa trán nổi cộm lên.
Vân Hi đỡ cánh tay cô, nhìn thấy sắc mặt, lúc ấy tròng mắt y đen đến
khiến người khác phát hoảng. Bình thường nhìn thấy y thì bộ dạng lúc nào cũng không chút sinh khí, mở miệng là quy tắc điều lệ, chỉ thiếu điều
khắc 8 chữ “Tinh trung báo quốc, người lạ chớ (đến) gần” trên mặt mà
thôi. Nay gặp chị em gì đấy thì lập tức sửa sang diêm dúa, áo váy lụa
bay, diễm sắc tỏa khắp. Người ta không biết còn tưởng hoàng thượng sống ở Lai Âm Cung nữa chứ! Lúc đó y cũng tức tối, hận đến muốn xé nát áo váy
cô ra!
“Tại thần thiếp đứng không vững, va phải hoàng thượng. ” Phi Tâm cúi
đầu, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén giọng điệu bình bình, “Mong
hoàng thượng ân chuẩn để thần thiếp cáo lui hồi cung. ”
“Ở đây cách xa Cúc Tuệ Cung, mưa lại đang to, thay y phục của Thanh
Nhi được rồi. ” Vân Hi nhìn áo quần cô đầy vết bẩn, thấy cô khẽ run rẩy, đột nhiên nói.
Tuyết Thanh nghe y nói thế, vội sang đỡ cô ấy, dặn dò cung nữ: “Đứng
thờ ra làm gì? Còn không mau tìm một bộ y phục mới của bản cung cho quý
phi thay.” Lúc đó Tú Linh tiến đến gần vịn Phi Tâm, cũng không dám lên
tiếng, dìu Phi Tâm đi theo cung nữ vào bên trong điện.
Bởi vì hoàng thượng có mặt nên Tuyết Thanh cũng không tiện đi theo
Phi Tâm về, bèn sai chấp trưởng Lai Âm Cung đi hầu hạ. Còn cô thì bước
tới chỗ Vân Hi: “Bộ xiêm y của tỷ tỷ rất tươi tắn, hôm nay mới vận lần
đầu. Thần thiếp nhìn thấy cũng thích, thật đáng tiếc. ” Cô nói, lén nhìn Vân Hi, thấy ánh mắt y thẫn thờ, cô chợt cảm thấy sững sốt.
Vốn dĩ Tuyết Thanh rất hả hê, vì bộ y phục hôm nay của Phi Tâm thật
sự rất bắt mắt, hoàn toàn để lộ vẻ đẹp yêu kiều cô ấy đã che giấu hằng
ngày, nhưng lúc này bỗng cảm thấy rất bất an. Tuyết Thanh chưa bao giờ
thấy sắc mặt hoàng thượng thâm trầm như vậy, dù thế có bất kỳ chuyện gì
xảy ra, Vân Hi cũng chưa bao giờ mang những cảm xúc, tâm trạng khác khi
đến Lai Âm Cung, trong mắt cô, y dịu dàng đa tình, và đôi lúc còn rất
chu đáo. Cô vẫn luôn đắc ý vì điều này, hoàng thượng chưa bao giờ nổi
nóng với cô, nói năng lúc nào cũng dịu dàng. Nhưng lúc này, cô đã không
hiểu nổi rồi. Ánh mắt y lúc này rất kỳ quặc, vẻ mặt cũng khá lạ, không
vui nhưng cũng không nổi giận, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như đã trút giận xong, nhưng đầu mày thì cau chặt, dường như rất não nề. Những lời
cô nói, dường như y hoàn toàn không nghe thấy, nỗi bất an của cô đang
phình to ra. Tuy hoàng thượng luôn được rừng hoa bao lấy, nhưng cô hiểu
đó chỉ là nhất thời ham của lạ, thế mà lúc này đột nhiên cô cảm giác, y
đang lộ rõ chân tình. Trong mắt y không có quyến luyến, không có si mê,
chỉ còn lại ánh mắt mông lung xa xăm, chỉ là ánh mắt mông lung xa xăm đó đã đủ khiến cô cảm thấy nhói đau.
(6)
Một lát sau, Tú Linh cùng các cung nữ lại dìu Phi Tâm ra, cô đã thay bộ
cung y mới may của Tuyết Thanh. Áo bông màu hoa đinh hương, tay áo rộng, cổ áo đan chéo ôm sát thân, phía dưới là chiếc váy xòe to dạng chiếc
lá, thêu một đóa hoa mẫu đơn trắng và những chiếc lá được viền đều ở
chân váy.
Trên cổ Phi Tâm quàng một sợi tua bằng tơ lụa màu bạc. Lúc nãy áo cô
mặc là áo cổ tròn đứng, nay áo cổ đan chéo, ngay lập tức cô nhận thấy
điều không ổn, nụ vệt đỏ hiện ra gần chỗ xương quai xanh, dấu ấn này
nhắc cô nhớ đến ân ái tối qua. Đây chính là hoàng thượng, lúc thì dính
chặt với cô như keo như sơn, quay ngoắc thì đã tát nước trà khắp người
khiến cô mất hết thể diện.
Phi Tâm tranh thủ tẩy trang sạch sẽ, nhưng mặt trần yết kiến thì sẽ
thất lễ, bèn dùng đồ trang điểm của Tuyết Thanh tùy tiện vẽ vời vài nét, đôi mày nhàn nhạt lúc ấy như được tô điểm, nhưng cũng trong trẻo rạng
ngời. Sắc hồng tươi thắm nay đã trở nên nhàn nhạt phiêu dật như tiên. Bộ váy này cũng vừa thân, nhưng áo hơi chật, phần eo còn rộng hơn nửa tấc, nhưng vòng ngực thì bó rất sát.
Tuyết Thanh sang nghênh chào, “”Tỷ tỷ thay xong rồi à, khi nãy tỷ có
bị bỏng không? ” Vừa nói, cô ta vừa giơ tay định sờ chiếc cổ Phi Tâm.
Lưu Tô này dùng để trang trí mái tóc, nay Phi Tâm choàng lên cổ trông
hơi quái gở. Theo giác quan thứ 6 của phụ nữ, Tuyết Thanh cảm thấy nhất
định có gì bí ẩn, khẽ muốn kéo ra xem.
Phi Tâm nào chịu, hơi nghiêng đầu né ra, đưa tay kéo lấy tay cô ta,
cười bảo: “Không sao, nhưng áo bị bẩn rồi. Còn phải phiền muội muội mượn 1 bộ y phục, một lát nữa về tỷ tỷ sẽ sai người may lại bộ mới cho muội. ” Nói xong, Phi Tâm tiến hai bước về phía Vân Hi: “Mong hoàng thượng
thứ lỗi vì thần thiếp đã thất lễ. ”
“Do trẫm đã lỡ tay, sao trách quý phi được.