
ật đáng yêu. Mưa nhỏ
giọt làm ướt con đường lát sỏi hoa, trong không khí tỏa lên mùi hương
hoa cỏ thơm mát. Y mặc bộ thường mục thêu hình rồng màu xanh dương, áo
màu xanh dương làm tôn lên màu xanh ngọc của cây cỏ, trông đa dạng đa
sắc.
Y vừa thoáng thấy Phi Tâm, khẽ đưa mắt liếc sang, ánh mắt nhìn cô như có như không. Phi Tâm cũng không biết tại sao, lúc đó cảm giác hình như ánh mắt y có gai nhọn. Cô quỳ xuống thỉnh an, trong lòng đầy hối lỗi,
trang phục này diêm dúa quá, trang điểm cũng diễm lệ quá, sao cứ cảm
thấy không đủ trang trọng.
Y chẳng ngó ngàng, hứ một tiếng rồi thôi, sải chân bước đến bên cạnh
cô. Tuyết Thanh thấy hoàng thượng đến, mặt mày rạng rỡ nghênh giá, vội
vã sai người chưng khăn, dâng trà, thêm đệm, nhìn áo y đang ướt, chắc
rằng đã mắc mưa, khẽ nói: “Hoàng thượng, hay là thay áo bào này để thần
thiếp là cho, ướt thế này sẽ cảm lạnh mất. ”
“Không sao, chỉ là nước mưa thôi. ” Vân Hi ngồi vào chính tọa, “Chân
quý phi chưa khỏi lại còn rêu rao?(= ngang nhiên? cảnh này chưa thấy ai
xài từ này) đi lại dưới trời mưa to, thật là hứng chí quá nhỉ? ”
Tuyết Thanh nhìn thấy sắc mặt y không vui, nhất thời cũng không biết
đã làm gì khiến y không vui mà đến đây trút giận, bất giác không dám
cười nữa, cẩn thận nói: “Hoàng thượng, thần thiếp và tỷ tỷ cùng đến
thỉnh an thái hậu, rồi sang đây trò chuyện một lúc thôi.”
Phi Tâm nghe Tuyết Thanh đỡ lời giúp, trong lòng rất cảm kích, vội
vàng khẽ cúi xuống đáp: “Thần thiếp đến phiếm chuyện cùng Đức Phi muội
muội, đang định hồi cung, thần thiếp xin cáo lui. ”
“Trẫm vừa đến nàng đã cáo lui? ” Mặt Vân Hi đen kịt, hệt như đám mây u ám tích tụ ngoài kia.
Tuyết Thanh thấy mây đen dày đặc trên gương mặt Vân Hi, đó là nét
mặt chưa bao giờ thấy, nên trong giây phút đó cảm thấy hơi hoảng hốt,
đến bên cạnh dìu Phi Tâm lên, cười nói: “Lúc nãy tỷ tỷ nghe nói hoàng
thượng sắp đến, chẳng phải còn có chuyện muốn nói mà, sao lại về được
chứ? ”
Phi Tâm hiểu nghĩa bóng trong câu nói của cô, trong lòng thầm than
khổ, vốn dĩ ăn mặc thế này đã không nên bị hoàng thượng bắt gặp, hơn nữa bị thương một chân mà còn chạy sang Đức Phi do thám lại càng khiến
hoàng thượng nghi ngờ, cô chỉ muốn nhanh chóng xong chuyện đi về, nay
hai bên đều chèn ép khiến cô không còn đường lui. Trong chốc lát, cơ thể Phi Tâm chợt cứng lại, đầu cũng bỗng dưng hơi nhức.
“Hoàng thượng, khi nãy phiếm chuyện với tỷ tỷ, tỷ tỷ còn khen hương ở đây rất thơm, ban thưởng hôm hành cung, ngay lúc tỷ tỷ bị ốm không tham gia, nay cũng rảnh rang, một mình hơi buồn, hay chúng ta cùng phiếm
chuyện. ”Trong lúc Tuyết Thanh nói, thì cung cũng nữ đang dâng trà lên.
Vì tiết trời hôm nay âm u và se lạnh, chén trà Quý Hoa Bát Bảo cũng to
hơn một tí so với bình thường. Tuyết Thanh đích thân dâng trà lên cho
Vân Hi, nụ cười duyên dáng, gót sen uyển chuyển, ánh mắt e thẹn, trông
sắc mặt Vân Hi đã dịu lại, ánh mắt khi nhìn cô đã trở nên hòa nhã và dịu dàng như mọi khi, cô ta bèn to gan khẽ thì thầm: “Hoàng thượng hiếm khi tới chỗ thiếp ngồi, có sầu não gì thì cũng nên bỏ hết. ” vừa nói, khẽ
cúi người dâng trà lên.
Vân Hi nhận lấy, mở nắp ra, nhìn thấy trong đó có: táo đỏ, vài miếng
sâm mong mỏng, nấu thành một màu tím sậm, nhiệt độ lúc đó vừa đủ ấm để
cho vào miệng. Y khẽ lắc nhẹ tách trà, sau đó đứng dậy, liếc nhìn Phi
Tâm: “Quý Phi tự biết chế tạo hương liệu, sao lại còn khen ngợi ngươi
người khác thơm? Nghe Thanh Nhi nói nàng có việc cần bàn, sao giờ lại im thinh thít? ”
Phi Tâm cúi đầu, thấy bước chân y ngày càng đến gần, lí nhí nói: “ Điều khởi tấu đó cũng không phải quan trọng .”
Cô còn đang ngẫm xem nên làm cách nào chuyển đề tài thì chợt toàn
thân giật bắn lên, miệng la lên một tiếng, suýt thì nhảy lên. Một luồng
nước nóng giáng xuống, đang chảy từ cổ cô xuống toàn thân. Vân Hi đứng
đối diện Phi Tâm, trong tay vẫn còn lắc lư nửa tách trà, ánh mắt sáng
rực như ánh sao. Phi Tâm mở to mắt, tất cả sự kinh ngạc đều dồn vào đôi
mắt. Cô kinh ngạc không chỉ vì nước trà đột nhiên tát vào người này, mà
còn vì cô nhìn thấy vẻ mặt đó, cô cảm thấy y đang cố ý, y lại lấy nước
trà tát lên người cô! Dù cô có thể nhận ra hoàng thượng không thích y
phục cô đang mặc, nhưng không ngờ y lại có thể làm như vậy để khiến cô
mất mặt. Nghĩ đến đó, trong lòng Phi Tâm vừa ngượng ngùng vừa uất ức,
khẽ lùi lại, bàn chân lại cảm thấy đau, suýt nữa thì ngã xuống.
Y đưa tay ra “đỡ” cô, nhưng trong mắt Phi Tâm, đó nào phải là đỡ? Y
giả vờ đỡ cô, vừa nghiêng người qua, “Rào” phần còn lại trong tách tát
cả lên. Y vẫn chưa nguôi giận, ngay khi cơ thể hai người còn đang
nghiêng ngã, tay y vẫy một cái, chút cặn trà đó hoàn toàn không bị lãng
phí, tát từ cổ áo đến lồng ngực Phi Tâm, một bã trà to. Có vài miếng
nhân sâm còn đung đưa dính trước ngực cô.
Vân Hi đạt được mục đích, thừa thế ném chén trà đi, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối: “Ôi dào, trẫm lỡ tay. Thật đáng tiếc cho bộ váy mới của Quý Phi. ”
Mặt Phi Tâm vừa xanh vừa trắng, gắng gượng nén cơn uất ức trong lòng, cúi đầu không nhìn y, Tuyết Thanh sau lưng