
ứng đấy một lúc rất lâu rồi mới từ từ tiến đến bên
y. Y kéo cô lại, đưa tay rút bỏ trâm cài tóc trên đầu cô, vẻ mặt của y
vẫn bình thản, nhưng âm thanh pha chút giọng mũi : “Trẫm cảm thấy bớt đi những thứ rườm rà linh tinh này thì quý phi nói năng mới bớt nhàm chán
hơn. ”
Cả người Phi Tâm nhanh chóng bổ nhào xuống, tay cũng cứng đờ mà vai
cũng cứng đờ, gương mặt sắp biến thành khúc gỗ rồi. Y một tay giữ cô
lại, để người cô nằm nhoài lên cơ thể y, ánh đèn sáng soi, mặt cô ngày
càng đỏ lên.
Mắt Phi Tâm chẳng biết nên nhìn vào chỗ nào, nhìn vào đâu cũng ngượng ngùng, tim đập ngày càng nhanh, sắp đến mức khiến cô không kiểm soát
được. Cô không phải hoảng hốt vì xấu hổ mà là cô thực sự không biết ứng
phó trước những tình cảnh như vậy. Hơn nữa lại còn nghĩ đến sự cuồng
loạn lần trước, cô thầm khinh miệt bản thân, cô thật sự không mong lại
giống lần trước!
“Mấy hôm nay có uống thuốc đều đặn không? ” Vân Hi ngước xuống nhìn cô, chiếc cằm y cà lên trán cô.
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp vẫn uống thuốc đúng giờ. ” Phi Tâm cứng đơ người, khẽ đáp.
“Tim nàng đập nhanh thật. ” Y bỗng nhiên đưa tay lướt khắp cổ cô,
nhìn cô nói như đang trong cơn mơ, “Chuyến Nam tuần này dự định sẽ đến
Hoài An. Cành quế tỏa hương trong đêm, cũng là lúc nhớ quê hương. Khi
đến Hoài An thì chắc vừa đúng Trung Thu! ”
Phi Tâm ngạc nhiên, nhớ đến trung thu năm ngoái, cô đã thốt hai câu
thơ này trong vườn, không ngờ hoàng thượng vẫn còn nhớ đến giờ! Cứ đến
mùa Trung Thu, tha thiết nhớ quê nhà, Hoài An nguyệt quế tỏa hương, nhất định sẽ thơm phất khắp thành! Lời của y khiến tim cô đập loạn nhịp hơn
nữa.
“Nếu trẫm cho phép nàng đi thì nàng tạ ơn trẫm thế nào? ” Ngón cái
của Vân Hi âu yếm gương mặt cô, khóe môi khẽ cong lên. Y vẫn luôn như
vậy, Phi Tâm đôi lúc lại hay nghĩ vẩn vơ. Điều y cần chính là cuộc mua
bán, không chừng còn cao tay hơn cả cha cô – Lạc Chính Mịch nữa kìa!
3
Cô xúc động đến độ tay khẽ run rẩy, cơ thể cũng run run, đôi mắt như
bị phủ một lớp sương, âm thanh thốt ra lạc hết nhịp: “Thật, thật,
thật…..” Cô mở miệng rất lâu nhưng vẫn chưa thể nói ra một câu hoàn
chỉnh. Cô xúc động không phải vì có thể về thăm quê nhà, mà là được theo hộ tống chính là niềm vinh dự mà xưa nay nhà họ Lạc Chính chưa bao giờ
đạt được.
“Đương nhiên là thật. ” Lúc ấy tay y rất không thật thà, nhưng Phi
Tâm đã mặc kệ tất cả, mấp máy môi: “Ân điển hoàng, hoàng thượng, thần,
thần thiếp vạn chết cũng không đủ….”
Vân Hi bất ngờ trở dậy đè cô xuống, khẽ cọ vào sống mũi cô: “Quý Phi
vẫn nói năng nhàm chán quá, xem ra vẫn còn nhiều thứ rườm rà chưa cởi
bỏ. ” Nói xong, đôi môi y áp chặt vào, mềm mại và lành lạnh khiến cô khẽ rên một tiếng. Giọng điệu nũng nịu hệt như mèo con đã khiến ngọn lửa
trong y bùng lên, khiến cuống họng y bất chợt phát ra những tiếng cười
khẽ khàng. Y nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Sau này nàng muốn nói chuyện thì cứ nói như vậy là được rồi. ” Nói xong, y lại tiếp tục hôn cô, hệt như
muốn chiếm hết không khí của cô.
Y vẫn nóng bỏng và nhiệt tình, vẫn thích những nơi kỳ quặc như vậy,
lần này còn chạy đến ghế nằm. Nơi này hẹp hơn giường ngủ rất nhiều nên
họ quấn nhau rất chặt. Trong lòng Phi Tâm đã bị chuyện Nam tuần lấp đầy
nên khoảnh khắc ấy cũng không so đo nhiều, nhưng y không cho phép cô mất tập trung, khi nhận ra cô đang nghĩ vẩn vơ thì y đã cắn cô, bắt cô phải cùng y cuồng phi loạn vũ đến điểm đỉnh. Phi Tâm cảm giác y nói rất
nhiều lời bên tai cô, nhưng cô nghe không rõ, có lẽ tất cả đều là ảo
giác của cô, tâm tư rối bời nên đã nảy sinh ảo giác. Nhưng cảm xúc của
cơ thể đã dâng trào đến cực hạn, cô không còn thấy rõ mà cũng chẳng nghe rõ nữa rồi. Chỉ biết rằng mình đang rất nóng rất nóng, mà lại rất muốn
ôm lấy y thật chặt.
Lúc Phi Tâm thức dậy thì đã ở trên giường. Xung quanh chỉ còn lại
không gian tĩnh mịch, ánh đèn hiu hắt xuyên qua tấm màn. Cô nằm úp mặt
vào trong, phía sau là lồng ngực của y. Từ hơi thở của Vân Hi, Phi Tâm
biết y đang ngủ rất say. Có lẽ thời gian vẫn còn sớm, bằng không đã có
thái giám gọi dậy rồi. Cánh tay y vẫn choàng lấy cô, cô biết mình tỉnh
giấc sớm là do trong lòng quá xúc động. Nếu thật sự có thể cùng đi Nam
tuần với hoàng thượng thì triều đình nhất định sẽ cả nể cô mà lệnh cho
phụ thân nghênh giá, tiền bạc chắc chắn sẽ tiêu không ít nhưng cứ nhìn
mà xem, cả triều đình này có mấy ai được ân điển như thế này?
Cô càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng tỉnh táo, tim lại không
ngừng đập rộn ràng. Cô khẽ thở nhẹ, cố gắng kìm chế bản thân. Cô lặng lẽ nằm đó, cũng không biết thời gian đã trôi qua như thế nào, cảm giác
cánh tay y hơi chặt, cơ thể hơi động đậy. Cô cũng không dám lên tiếng,
càng không dám nhúc nhích. Hồi lâu vẫn không hề có động tĩnh, trong lòng còn đang băn khoăn thì bỗng dưng sau ót bị y đẩy nhẹ: “Vờ, còn giả vờ
à? ”
Giọng nói của y hơi khan, nhưng lời nói của y khiến cô ngượng ngùng. Y áp chặt vào, ngay cả đôi chân cũng quấn lấy cô: “Trong lòng nàng cũng
không kìm chế được, có tí chuyện mà đã mất ngủ. ” Y khẽ hứ, hơi thở y
khiến vùn