
y tuyệt diễm kiêu kỳ như
loài yêu trong đêm tối, một ác ma hút máu!
Vân Hi bóp lấy ngón tay cô, nặn ra một giọt máu đỏ tươi, y nhìn cô và
nói, “Vừa kịp lúc. ” Y khẽ than, giọng hơi khàn, nói đoạn, y thả lỏng
bàn tay đang vịn eo cô, đặt ngón tay mình vào miệng và cắn. Cô giật
mình, định ngăn lại nhưng không kịp: “Hoàng….” Tiếng cô rất khan. Y cứ
nhìn cô chằm chằm, từ từ đặt ngón giữa của mình chạm vào ngón giữa của
cô, hai giọt máu đã hòa vào nhau.
Cơn đau nhức của cơ thể từ từ dịu xuống, y vẫn trách cô chậm, quay lại
kéo cô đi. Dưới ánh trăng mông lung, cô thấy y khẽ đưa tay lên, ấn ngón
tay vào tảng đá, ngón tay có dính máu của họ, trên tảng đá xuất hiện một đốm nho nhỏ.
Lúc ấy trăng đang lên cao, rừng cây ở đây có vẻ đã được người ta nuôi
trồng, không quá dày đặc, có một lối đi rất ngay ngắn thẳng vào bờ hồ.
Lại gần xem thì thấy tảng đá to như gương có một nửa vùi trong đất, còn
một nửa tựa vào hồ. Dưới chân họ tỏa ra hơi nóng hình thành làn khói
mỏng, xung quanh cảm thấy như nóng lạnh đan vào nhau. Ánh trăng xuyên
qua rừng cây, lẳng lặng soi rọi lên thân họ và mặt hồ. Y kéo cô lại,
trùm cô trong áo choàng của y, mặt hướng về phía hồ, nhìn những làn
sương mù trắng đan xen những màu xanh nhàn nhạt. Một lát sau, giữa hồ
tỏa ra làn khói mỏng, phản chiếu bóng hai người! Lúc đầu cô giật mình,
cả người co rút trong lòng y, sau đó cô nhận ra đó là ảo ảnh, làn sương
tụ vào nhau tạo thành hình hài hai người, tư thế chẳng khác gì họ.
Trong đêm lạnh lẽo tĩnh mịch này, ánh trắng màu bạc sáng vằng vặc, sương mỏng tỏa khắp không gian, giữa hồ có hai người đang ôm chầm lấy nhau,
đẹp biết nhường nào!
Trăng dần trôi, cả hai bất động, ngẩn ngơ như kẻ say. Mãi khi chân Phi
Tâm run rẩy, y mới khẽ lên tiếng : “Hôm nay trọ lại trên thị trấn, xe đó không thể lộ diện, phải cưỡi ngựa một lúc. ” Y nói xong, huýt sáo một
tiếng, một chú ngựa hí lên rồi chạy đến.
Phi Tâm chẳng dám nói gì, nếu không phải hôm nay y ngông cuồng thì chắc
chắn cô không thể nào nhìn thấy kỳ quan nhân gian này. Nhưng cô không
phải loại người thi vị, lúc ấy lòng cô đang lo âu, nhỡ đêm nay không về
thì ngày mai phải làm thế nào? Chú ngựa toàn thân màu đen, dưới ánh
trăng, lông trở nên sáng bóng, tứ chi có sức. Khi Phi Tâm được Vân Hi
nhấc lên, cơ thể loạng choạng không vững, hơn nữa cô lại không quen độ
cao, tim như muốn nhảy tọt ra ngoài. Mặc khác, chú ngựa này nhận chủ,
vừa thấy cô ngôi lên, dường như không muốn để cô cưỡi, nếu không phải
Vân Phi nhảy lên nhanh thì có lẽ cô đã bị hất tung! Y leo lên yên, một
tay nắm dây cương, một tay xiết cô vào lòng, chân đạp vào bụng ngựa,
ngựa nhanh chóng chạy đi.
Đêm vô cùng tĩnh lặng, chú ngựa chưa cuồng chạy nhưng cũng đã làm tăng
cơn đau nhức trên cơ thể cô. Sốc khi cưỡi ngựa khác với say xe, Phi Tâm
thấy gân cốt sắp nứt ra. Cô nghe thấy đằng sau có tiếng râm ran, có lẽ
thị vệ đang theo sát phía sau, nhưng hoàng thượng bảo vào thị trấn vẫn
không ổn lắm, mà cô thì chẳng dám phát biểu ý kiến. Lúc nãy ngồi trên
chiếc xe phi như điên, nay lại cưỡi ngựa, cô cảm thấy tay chân đã kiệt
sức, chỉ biết tựa người vào lòng y.
5
Khu rừng này chẳng to lắm, sau khi ra khỏi thì đã thấy đèn phố sáng rực. Đã là ban nửa đêm nhưng con phố lớn trên thị trấn vẫn huyên náo, phồn
hoa. Bên dọc đường là những hàng quán chợ đêm, còn có rất nhiều lầu cao
được điêu khắc tinh tế. Một thị trấn nhỏ trong huyện đã giàu có, hưng
thịnh như vậy, thật khó tin.
Phi Tâm chùm kín mũ, cúi gầm mặt. Trên con phố lớn này, cùng cưỡi một
ngựa với người ta là điều bất nhã. Dù trên phố cũng có không ít thiếu nữ đi lại, cũng có những người đi một mình, nhưng cô thật sự cảm thấy
không ổn: phụ nữ lang thang ngoài phố thật không nên, dù cảnh đêm có đẹp cũng không được như vậy.
Sau khi vào thị trấn, tùy tùng phía sau đã tiến lên trước, cản những
người hai bên lại. Phi Tâm không dám nhìn thẳng, chỉ cảm giác xung quanh đều có người vây lấy, có lẽ là bốn thị vệ y dắt theo. Lúc nãy có nghe
Uông Thành Hải gọi một ai tên là “Bàng thống lĩnh”. Dù không nhận ra
được là người nào, nhưng cô cũng có nghe qua về cấm vệ bên cạnh hoàng
thượng, huống hồ Bàng thống lĩnh còn là thống lĩnh của đội cấm quân thị
vệ. Nội đình cấm cung là đội quân tinh nhuệ trực thuộc hoàng thượng,
người không nhiều nhưng đều là cao thủ được chọn lọc.
Bàng thống lĩnh tên chỉ có một từ đơn là “Tín”, được hoàng thượng đích
thân đề bạt. Cha y là Bàng Tịnh – từng là vị mạnh tướng danh tiếng thiên hạ, nhưng vào năm thứ hai Tuyên Bình, lúc ấy rộ lên vụ án tham ô, và bị người ta phanh phui, Bàng Tĩnh bị liên lụy, chịu tội ngục tù. Lúc ấy
thái hậu nhiếp chính, Đại Tư mã chuyên quyền triều đường, chưa xét xử rõ ràng đã đoạt chức tước Bàng Tĩnh, bãi miễn binh quyền của y.
Sau đó nghe nói Bàng tướng quân chết trong tù vì ốm nặng, lúc ấy Bàng
Tín chỉ vừa 16, vì vụ án đó mà cũng bị bắt giam. Đến năm thứ 6 Tuyên
Bình, hoàng thượng bèn van xin thái hậu thả y ra, giữ lại trong cung
luyện võ cùng hoàng thượng. Đầu tiên là vì vụ án cũng qua lâu, thêm nữa
lúc