
hị và ở mãi
trong vườn phía bắc của Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm chăm lo cung nhân, một là
mong họ có thể gánh vác việc ấy giúp cô, hai là mong rằng bụng ai đó may mắn, có được một nam hay một nữ. Cung nhân đắc sủng, khó có địa vị cao ở Cẩm Thái. Trong cung mẹ sang nhờ con, nhưng con sang thì cũng nhờ mẹ,
nếu gia thế người mẹ hơi thấp, dù là con cái hoàng tộc, cũng sẽ rất khó
khăn.
Con thứ hai của tiên đế, đến lúc chết mới được phong một chức Quận
Hầu, chưa bao giờ được tiên đế yêu thích, chỉ vì thân phận người mẹ thấp hèn. Tiên đế từng mắng y là Đô Nhân Tử (Con do cung tì sinh ra), nghe
xong nhị hoàng tử về phủ đã từng muốn treo cổ tự sát. Tiên đế chẳng mảy
may quan tâm chuyện hôn nhân, mãi đến năm 26 tuổi mới cưới cho một nữ
nhi con quan lục phẩm, những chuyện này không phải hiếm hoi trong nước
Cẩm Thái. Tuyên Bình Đế mẹ ruột là Thục Phi, sau khi chết truy phong
hoàng hậu , thân phận đã rất cao quý, lại còn được đích mẫu-hoàng hậu
nuôi dưỡng, họ Nguyễn là đại gia tộc ở Cẩm Thái, đã quý lại càng quý
hơn. Vì thế, hậu cung Cẩm Thái, thông thường phụ nữ thân phận thấp hèn
nếu có mang thai, cách tốt nhất chính là gửi gắm con sang cho một phi
tần có thân phận cao quý..
Phi Tâm vào cung ba năm chưa thể có thai, cô cũng tuyệt vọng vì việc
này. Một quý phi không con, con đường tương lai chỉ là xem hoa trong
sương mù. Vì thế, nếu phụ nữ trong cung cô có mang, sau khi sinh sẽ đưa
cô nuôi dưỡng, hai bên đều có lợi.
Nhưng Liên Yên tuy đã được sủng hạnh, thậm chí còn được hoàng thượng
phong chức Sung Thị, nhưng sau đó hoàng thượng gần như quên bẳng con
người này, hoàn toàn không nhắc đến. Đã vài tháng trôi qua, xem ra cô ta cũng chỉ may mắn được một lần đó. Phi Tâm cũng nảy ý bỏ rơi con người
này, vì thế cứ để mặc cô ta.
Liên Sung Thị tuy là chủ, nhưng nô tài bên dưới chẳng hề xem cô ta ra trò trống gì. Theo lệ cô ta có bốn tì nữ, nhưng họ đã từng như nhau,
còn Sung Thị không thể lên chức, đám nô tài bên dưới lại không tận tâm,
đã từng ăn xén bớt, khiến ngày tháng cô ta rất khó chịu đựng. Nhưng cô
ta là người không biết nhẫn nhịn, cứ dăm ba hôm lại kiếm chuyện, điều
này càng khiến Phi Tâm nhận thấy cô ta không đáng đào tạo.
Lúc này cô ta lại gây chuyện, Phi Tâm biết, cô ta nhất định biết
hoàng thượng đã đến, muốn cược một ván. Phi Tâm yên lặng một hồi, cảm
thấy nếu cứ như thế, hay cứ để cô ta vào hầu hạ, nếu hoàng thượng còn
nhớ con người này, nhớ ân tình trước kia, cũng là một chuyện tốt, bằng
không, thì cũng không trách được cô!
“Tú Thể, đưa Liên Sung Thị vào, tí nữa để cô ta dâng trà cho hoàng
thượng.” Phi Tâm khẽ giọng. Tú Linh thấy vậy vội hỏi: “Nương nương, Liên Sung Thị cứ vài ba ngày lại gây sự, nương nương tìm cái cớ đuổi cô ta
xuất cung thì hơn. Cớ sao lại còn cho cô ta cơ hội như vậy? “
“Ngày trước bổn cung thấy cô ta khá được lòng thánh thượng, có lẽ
hoàng thượng bận rộn nên nhất thời quên lãng. Nếu cô ta lại được ân sủng thì cũng do bổn cung biết dạy dỗ, có điều gì không tốt? ” Phi Tâm xua
tay, không chút lo ngại.
Phi Tâm uống ngụm trà, thay xiêm y rồi nghỉ ngơi, cảm thấy thời gian đã
đến bèn vào vịn Tú Linh đứng lên, đi qua bậc thềm trong sảnh nhỏ vào
trong tẩm điện. Uông Thành Hải vẫn ngồi dưới bục hầu hạ, thấy cô đến bèn gập người chào và khẽ nói: “Nhờ nương nương hầu hạ vậy. ” Phi Tâm vẫn
luôn rất khách sáo với Uông Thành Hải, gật đầu: “Vất vả cho công công
rồi. “
“Không dám. ” Uông Thành Hải cười. Thông thường đến các cung khác, mọi
việc của hoàng thượng đều giao cho y xử lý, nhưng đến Cúc Tuệ Cung này,
hoàng thượng bèn sai Quý Phi làm hết, ban đầu cũng cảm giác hơi lạ lùng, nhưng dần dần cũng nhận ra rồi. Nhưng vị Quý Phi này thì sao? Uông
Thành Hải cười cay đắng, có lẽ vị này cũng là người tinh tường, nhưng
trước mặt hoàng thượng thì lại trở nên ngốc nghếch một chút, với lại cứ
trường kỳ sợ sệt nên trở nên ngày càng ngốc hơn.
Uông Thành Hải thay cô vén rèm, cô nhẹ nhàng bước lên. Vân Hi vẫn đang
ngủ, y nằm nghiêng, mái tóc dài hơi buông xõa, trong khoảnh khắc đã
khiến Phi Tâm hơi sửng sờ. Cô khẽ đi tới, kề vào tai y gọi nhỏ: “Hoàng
thượng, đến giờ rồi.”
Cô vẫn chưa dứt lời, y bất chợt trở người, một cánh tay đưa ra, choàng
vào cổ cô. Đôi mắt long lanh của y đang nhìn thẳng vào cô, cô chợt cảm
thấy động tác này quá sức mờ ám, tự dưng mặt trở nên đỏ lên và toát lên
vẻ e thẹn.
Phi Tâm chỉ nhìn một lúc thì không dám nhìn nữa, nhưng đôi mắt ấy, cô
bỗng cảm thấy dường như y đã dậy từ lâu rồi, hoàn toàn chẳng có chút
ngái ngủ nào.
“Hôm nay lại đốt hương gì? Mùi vị sao lại thế này? ” Y vẫn chưa buông cô ra, mà còn siết chặt hơn, hơi thở ngay dưới cổ cô, khiến cô rất không
thoải mái.
“Chỉ là hương gỗ đàn bình thường.” Hễ không thoải mái, ngôn ngữ cũng bớt kính cẩn, trả lời thẳng vấn đề. Y vẫn luôn rất nhạy với mùi hương,
nhưng mùi gỗ đàn bình thường này sao y không ngửi ra? Cô đương nhiên
không dám chất vấn, chỉ cứng đờ : “Hoàng, hoàng thượng, thần thiếp đã
chuẩn bị thanh lộ trà cho hoàng thượng rồi, hoàng thượng uống….”
“Trà đâu? ” Y nhìn xung qua