
Tuệ Cung? “
Phi Tâm hơi sửng người, cười nhạt: “Cảnh sắc thế này, cứ đặt đây thì sẽ hài hòa hơn.”
Linh Tần cũng chỉ tùy tiện hỏi, thấy cô ấy chẳng nói năng nhiều, đành khoát nắm chặt tay Vân Hi: “Hoàng thượng, Xích Tuyến Kim Châu này thần
thiếp thích nhất, hay là cài lên giúp thần thiếp nhé? “
Phi Tâm cứ luôn cảm thấy, dù là Linh Thần, hay Đức Phi, ai cũng có
cách chung sống với hoàng thượng tốt hơn cô. Khi Đức Phi vẫn chỉ là Uyển Tân, cùng hoàng thượng vẽ tranh bên hồ, cảnh tượng ấy Phi Tâm tới nay
vẫn khó quên, chỉ cảm thấy họ tình ý nồng hậu. Hoàng thượng là tình thật hay ý giả cũng không quan trọng, ít ra cũng khiến người khác nhìn vào
thấy ấm lòng. Hôm nay cũng vậy. Ngược lại, giữa cô và hoàng thượng,
dường như rất khó có đề tài, dù cô có nói gì, y cũng thấy bực tức, ánh
mắt đầy băng giá. Y càng như thế, cô càng hồi hộp, hình như ngoại trừ
chuyện ấy, giữa họ vốn chẳng có gì để nói.
Cô lén nhìn hai người đó, lúc này Tuyên Bình Đế vẫn nở nụ cười nhàn
nhạt. Khi nụ cười ấm áp hé nở, luôn có một luồng sắc màu vây quanh,
khiến người ta rung động.
Vân Hi khẽ cười, chẳng đáp lại cô ta, chỉ nhìn hoa và nói: “Trẫm thì lại thấy nên dời vài chậu sang Cúc Tuệ Cung của quý phi. Kim bích huy hoàng nhưng lại thiếu sinh khí!”
Phi Tâm không ngờ y lại chuyển đề tài này, nhưng lời châm chọc của y
Phi Tâm nghe rất rõ. Cúc Tuệ Cung thiết kế theo sở thích Tuệ Phi quá cố, trong hậu cung, đó tuyệt đối là cung điện xa xỉ nhất, xem ra y vẫn
không thích điều đó. Nhưng như thế cũng hay, cô không cần phải bày vẽ
thêm, có thể tiết kiệm một số chi tiêu không cần thiết, nhưng lời nói
đằng sau của y khiến Phi Tâm hơi băn khoăn, ý y là muốn nói cô ũ rũ
không sinh khí. Thực ra không phải cô cố ý tỏ ra đoan trang, nhưng trong lòng cô, đoan trang là tiêu chuẩn hàng đầu của nữ nhi.
Linh Tần thấy hoàng thượng đã nói thế, bèn hùa theo: “Vậy thần thiếp sẽ cho dời chậu Lục Mẫu Đơn này sang đó nhé? “
Phi Tâm không dám nhiều lời, chỉ cười nhạt đáp lại. Linh Tần thấy tâm trạng hoàng thượng đang tốt, định mời y vào trong uống trà, vẫn chưa mở lời, y đã đi tới bên Phi Tâm: “Trẫm phải về Khải Nguyên Điện rồi, Quý
Phi không hồi cung à? “
Phi Tâm ngớ người, vội trả lời: ” Thần thiếp cũng phải về Cúc Tuệ
Cung, thần thiếp cung tiễn….” Cô chưa dứt lời, Vân Hi đã tiến lên trước: “Vậy cùng đường, ta đi chung.”
Phi Tâm nghe thế, không dám nói gì, nhìn y bước ra ngoài, vội vã đi
theo, để lại Linh Tần một mình sửng sốt giữa nhà hoa, vẫn chưa định thần trở lại.
Họ dùng kiệu lúc nãy đi từ Khải Nguyên Điện tới, xuyên tây qua đông.
Phi Tâm nhìn y không đi hướng nam, mà còn đi thẳng vòng sang hướng đông, rõ ràng muốn đến Cúc Tuệ Cung. Còn ở tiền điện Cúc Tuệ Cung, Tú Linh,
Tú Thể và Tiểu Phúc Tử cùng Tiểu An Tử nhận được thư của thái giám dẫn
đường, nên đã quỳ trước chờ sẵn. Vân Hi xuống kiệu, bước chân thẳng tiến vào trong thẩm điện. Phi Tâm thấy thế, trong lòng lo sợ, không hiểu sao lại nghĩ ngay đến sở thích kỳ quặc của y.
Trong lòng cô sợ hãi, ngoài mặt lại càng hoảng hốt, vội vào
trong, hầu hạ y rửa tay, súc miệng, vì căng thẳng, động tác của cô hơi
cứng nhắc. Chỉ vì giữa họ luôn ngượng ngùng, nói chưa đầy ba câu y đã
trở mặt, Phi Tâm thì không tìm ra đề tài để làm dịu bầu không khí ấy,
chỉ biết cặm cụi làm tốt việc mình. Nhưng công việc cũng phải có lúc làm xong, y lười nhác nằm nhoài xuống giường, Phi Tâm dù đang cúi đầu cũng
cảm nhận được ánh mắt sắc như lưỡi đao của y. Cô không bao giờ dám nhìn
thẳng y, dù có lúc bất cẩn ánh mắt chạm nhau, cô cũng sẽ vội vàng né
tránh. Lúc ấy đầu óc cô lùng bùng, chỉ muốn tìm lý do gì đó để y đừng
quá nhanh chóng bước vào phân đoạn khiến cô khủng hoảng cực độ. Ít nhất
cũng cho cô một ít thời gian, để cô cho kẻ dưới lùi ra, kể từ khi bị bẽ
mặt đêm 30, Phi Tâm đã muốn chết quách cho xong.
“Có thật là nàng không biết múa? ” Y nằm gác một chân lên. Cuối cùng đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngập vô cùng này.
“Bẩm hoàng thượng. ” Phi Tâm vừa nói vừa quỳ xuống, “Thần thiếp hôm
đó đã thất lễ, thần thiếp không dám giấu hoàng thượng, trước khi vào
cung, thần thiếp đã học múa trống một năm tại nhà. “
Tú nữ vào cung, đều phải là con nhà quan gia ngũ phẩm, phàm quan ngũ
phẩm sinh con gái đều được kỷ lục* vào án quan phủ, không được tự ý phối hôn, chỉ chờ sau khi rớt tuyển mới được phối hôn. Chức quan phụ thân
mua về không đủ ngũ phẩm, là do phụ thân hoạt động nhiều mặt, bám víu
khắp nơi, mới có được một vị trí ứng tuyển cho cô. Khi ấy Hoài Châu chỉ
được hai người, cô đã biết rằng hai năm sau sẽ phải vào kinh dự tuyển,
cha mẹ từ lúc ấy cũng bắt đầu lo việc.
Từ bé những cô được học trong thâm khuê đều là nữ kinh hiếu kinh,
công dung ngôn hạnh, những thứ phong hoa thi tính cô đều rất ít đụng
đến. Thi ca, đừng nói đến nữ nhi, dù đối với nam nhi nó cũng là một công việc không chính đáng, vì cô phải vào cung, nên mới bắt đầu học thơ ca
vũ đạo. Những thứ này, chỉ là thủ đoạn mưu sinh của tầng lớp thấp hèn,
phường ca múa cũng chỉ là nơi đầy mê hoặc nhằm phục vụ sở thích của kẻ
quyền quý,