
g, vừa rồi đi vào là một cung nữ, một hồi vòng ra lại là một tiểu thái giám. Nhưng rất nhanh đã chứng minh sự lo lắng này của nàng là dư thừa, nô tài ra vào không
ít, các phòng trực ban đều có, căn bản không có ai để ý.
Tẩm điện Khải Nguyên Điện thì ít hơn nhiều, tất cả đồ dùng vẫn rất đầy đủ.
Nô tài bên trong vừa thấy Uông Thành Hải đến thì khom mình hành lễ, Uông Thành Hải liếc mắt đuổi mọi người ra rồi mới dẫn Phi Tâm qua tẩm sương
bên này.
“Nương nương, nếu không thì chốc nữa nô tài sai người báo tin cho Tú Linh và
Thường Phúc?” Uông Thành Hải biết một số thói quen nhỏ của Phi Tâm, vừa
tự tay bưng trà đến cho nàng vừa hỏi.
“Không cần.” Phi Tâm nghe xong thì vội đáp, nhiều người trái lại càng thêm phức tạp.
Uông Thành Hải nghe xong thì cũng không nói gì nữa, thu xếp cho nàng ra phía trước hầu hạ hoàng thượng. Phi Tâm ngồi trên tháp bên cửa sổ, ngay cả
trên bàn cũng bày một chồng tử thư (*). Cách lớp màn cửa sổ nhìn ra bên
ngoài, đúng là sân vườn xanh ngắt một mảnh, còn có mấy bụi ngô đồng, lúc này ve sầu đã ngân vang. Đã bước vào tháng tám, vừa qua lập thu. Sớm
muộn gì cũng có thể lạnh chút, buổi trưa hiện giờ vẫn nóng dọa người.
(*) tử thư: như các sách Lão tử, Mặc tử, Tuân tử, Hàn Phi tử
Lúc này trong điện rất yên tĩnh. Cũng không có ai tới đây quấy rầy nàng.
Lúc Uông Thành Hải vừa đi thì có để lại một ít trà cho nàng. Tóm lại nơi này không phải Cúc Tuệ Cung. Nàng cũng không dám đi dạo lung tung, nhất thời nghiêng qua bên tháp. Bất tri bất giác không ngờ là ngủ thiếp đi.
×××××××××××××××××××
Phi Tâm là vì cảm thấy tê dại mà tỉnh dậy. Đang mở mắt thì chạm vào đôi mắt đen kịt sáng rỡ của Vân Hi. Tay hắn đã dò vào trong vạt áo khiến nàng
tỉnh lại. Môi cong lên nở nụ cười. Cánh tay khác nâng gáy nàng lên, kéo
cả người nàng vào trong lòng hắn. Trời đã tối đen. Phòng bên ngoài đã
thắp đèn. Dư quang rọi vào đây thành một mảnh mờ mịt. Vậy mà mắt hắn
thêm chói lọi như đốm lửa nhỏ, trở nên quỷ mị phong tình.
Phi Tâm khẽ mở miệng. Không đợi nàng nói chuyện, hắn đã cúi xuống hôn nàng. Ôm cả người nàng vào trong ngực làm cho hai tay vô cùng thuận tiện.
Ngựa quen đường cũ đi tìm chỗ mẫn cảm trên cơ thể nàng. Hơi thở hắn nóng hừng hực, làm cho nàng không tự chủ được mà đưa tay vòng qua cổ hắn,
đáp lại sự nhiệt tình của hắn.
Hắn quấn quýt môi lưỡi nàng, cảm thụ hương thơm mềm mại kia. Nuốt trọn
những lời nói mê lí nhí của nàng. Mê luyến hóa ra có mùi vị như thế này, như là một chất độc không thể ức chế được. Cho dù có bị đục ruỗng hết
linh hồn cũng có thể nghiện! Mãi đến khi nàng hơi run rẩy mới từ hôn sâu chuyển thành cắn nhỏ. Tay phủ lên hai má nàng, tựa như nhanh chóng hòa
tan ngọn lửa đang thiêu đốt ở trong lòng hắn.
“Vừa rồi Uông Thành Hải nói nàng ngủ say nên không có gọi nàng dậy. Đã qua
giờ dậu canh ba. Buổi tối nàng cũng chưa ăn gì phải không?” Hắn vừa nói
vừa đưa tay giúp nàng sửa sang lại y phục.
Phi Tâm sau một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy, nghe bên ngoài có động tĩnh
liền ngửi thấy mùi cơm. Cúi đầu thấy bên cạnh có tấm chăn, phỏng chừng
là vừa rồi Uông Thành Hải lại đây đưa cho nàng. Lại nhìn ngoài cửa sổ,
trời vẫn còn tối đen nhưng đèn lồng trên hành lang đã tắt. Nhất thời
quay người nhìn hắn, đối diện với cặp mắt đen nhánh của hắn khiến tim
nàng đập dồn dập.
“Thần thiếp cũng không biết như thế nào, cứ thế mà ngủ thiếp đi.” Phi Tâm hỗn loạn mở mắt thì thào, thấy thời giờ cũng không còn sớm. Hắn mỗi ngày
sớm tới chậm về thật sự rất mệt mỏi. Nàng nói xong liền ngồi dậy: “Thần
thiếp hầu hạ hoàng thượng dùng bữa ăn khuya.”
Vân Hi buông tay nàng ra: “Hai ngày này nàng cũng không nhàn rỗi, một hồi
cũng không tiện trở về. Hôm nay chịu khó ngủ ở đây một đêm, sáng mai sẽ
cho Tú Linh phái người lặng lẽ đem đồ của nàng lại đây.”
Nàng nghe xong thì trợn tròn mắt, mũ trên đầu cũng lệch hẳn sang một bên,
nhìn vô cùng buồn cười. Chính nàng còn chưa thấy, chỉ nghe thấy lời hắn
nói thì cực kỳ kinh ngạc, hôm nay không quay về cũng được. Một hồi đến
giờ, thị vệ các nơi đi qua, nàng cũng thật sự rất khó đi. Nhưng cũng
không thể dọn hết đồ tới đây chứ? Biểu tình kia làm cho hắn lại muốn một tay kéo nàng ấn vào trong ngực vân vê một trận!
“Nàng để một vài món ở đây, dù sao cũng thuận tiện. Cũng không phải nói bắt
nàng ở đây không cho nàng đi, nàng sợ cái gì?” Hắn mở to mắt đứng dậy,
bấm một cái vào gáy nàng. Nàng lập tức rụt cổ y như tên trộm, cộng với
bộ y phục trên người nàng càng thêm buồn cười.
“Cũng không phải là sợ cái gì.” Phi Tâm liếc hắn một cái, nhìn sắc mặt của
hắn. Thật ra thì hắn là một người cực kỳ thấu đáo, có khi chăm sóc nàng
khiến nàng có thói quen được nuông chiều, cho dù bây giờ phải giả vờ
thay đổi tính nết, về phương diện sinh hoạt cũng không khác biệt mấy.
Hôm nay nàng lặng lẽ giả trang thành cung nữ lại đây, ngoại thần nhìn
thấy cũng không ra cái gì.
Nhưng bản thân mình không dùng đồ ở đây, cũng không tiện phái người sang Cúc
Tuệ Cung chuẩn bị. Trong lòng hắn nhớ đến mấy thứ này, đồ dùng của phi
tần lại để hoàng thượng cho người đi lấy thật