
ăm, nào có thể biết những chuyện này, tự cho là áo tiên
không thấy vết chỉ khâu (2), thật ra lại có trăm ngàn chỗ hở.
(2) áo tiên không thấy vết chỉ khâu: nguyên văn là “thiên y vô phùng”, ý
nói sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào
“Ngươi giả truyền thánh chỉ, lại mang vải đến cho nàng. Một nô tài như Mạc
Thành Dũng dám soát người của ngươi sao? Ngươi bước vào Cúc Tuệ Cung,
đuổi hết nô tài ra, nói lời ác ôn khiến nàng mất hết hy vọng! Việc này
ai gia đã cảnh cáo chư cung, Quý Phi bệnh nặng không được đến thăm. Tuy
nói nàng sống không còn bao lâu nữa, cũng không tới phiên ngươi tới đòi
mạng!” Tinh Hoa nghiến răng nghiến lợi, “Quý Phi lấy hai mươi vạn lượng
bạc không sạch sẽ, Lâm gia các ngươi càng không sạch sẽ!”
Đầu Tuyết Thanh nổ ầm, hoàng thượng sẽ không vẽ người?! Mọi người trong
cung lại có thể nói hoàng thượng không vẽ người! Hắn cố ý, hắn bố trí để nàng chui vào.
Quý Phi sớm muộn gì đều phải chết, hắn cứu không được, cho nên có chết cũng phải kéo theo một người để báo thù cho nàng!
Nàng khóc không ra nước mắt, đầu óc như sét đánh. Bên tai bỗng nhiên vang
lên lời nói của Phi Tâm ngày hôm qua, từ nay về sau, cũng sẽ không có
người thật tình đối xử với ngươi! Nàng càng nghĩ càng bi thương, nàng
không sợ chết, hắn giáng tội ban chết nàng đều không có một câu oán hận. Nhưng hắn dùng cách này, hắn căn bản là nói với nàng, từ đầu đến cuối
nàng rõ ràng là một kẻ ngu xuẩn!
Hoàng thượng giống Quý Phi, dùng một hành động này nói thẳng cho nàng biết.
Trước mặt nàng tối sầm, từng mảng xoay tròn. Ngày hôm qua nàng nói dối
là hoàng thượng đưa qua, nhưng món này là thật, huống hồ lại là bức hoạ
Quý Phi. Hoàng thượng cho dù biết, mắng vài câu cũng được, có nói ra
cũng không được gì. Cho nên hôm nay thái hậu truyền nàng, biết được Quý
Phi đêm qua treo cổ tự tử, nàng có chút bất ngờ nhưng cũng không sợ hãi. Nhưng nàng không thể tin được đúng là như thế!
Nàng nhớ tới lời nói của Phi Tâm, quả thật Phi Tâm nói đúng. Nàng từ nhỏ đã
thuận buồm xuôi gió, cho nên nàng ngu ngốc! Bây giờ mặc kệ nói như thế
nào đều vô dụng, nàng có giả bộ bình tĩnh nói mạch lạc cũng vô dụng.
Chứng cớ ở đây, hoàng thượng không vẽ người, bức họa này là giả!
Mất hết hy vọng là cảm giác gì, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được rồi! Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới lời nói cuối cùng của Phi Tâm, cả người không khỏi run rẩy. Run từ đầu đến chân, nước mắt cũng trào ra, nàng
nay giả vờ nhẫn nhịn cũng đủ rồi. Kỳ thật giả dạng thành một bộ dáng
khác thật sự quá mệt mỏi, Quý Phi lại có thể bắt chước Quý Phi tiền
nhiệm ba năm! Nàng càng khóc càng đau, mặt mày vo thành một nắm, làm cho thái hậu cũng sửng sốt một chút. Mới vừa khóc cũng thật là tội nghiệp,
nhưng lại không giống như bây giờ, quả thật là không cần nữa!
“Thần thiếp chán ghét nàng ta, nàng ta vẫn cứ lợi dụng thần thiếp. Nàng ta
không thật lòng thật dạ đối xử với thần thiếp, trong lòng thần thiếp tức giận muốn đi mắng chửi nàng ta! Những chuyện khác thần thiếp hoàn toàn
không biết!” Tuyết Thanh đột nhiên khàn giọng, “Bức hoạ là lấy ở trong
đình, thần thiếp cũng không thấy hoàng thượng vẽ, chỉ thấy hoàng thượng
nhìn. Hoàng thượng lại nói lời lạnh nhạt với thần thiếp, thần thiếp tức
giận quá liền lấy bức tranh này đi tìm nàng ta. Cũng có lý do thoái thác với nô tài! Ai ngờ thấy nàng ta, thần thiếp lại cảm thấy nàng ta đáng
thương, không mắng gì cả. Là nàng ta nhéo tai thần thiếp, thần thiếp lúc này mới nóng nảy đánh nàng ta hai cái. Tai thần thiếp cũng bị nàng ta
nhéo đến đỏ, thần thiếp thật sự không có lấy thuốc hại nàng, nàng ta
không còn sống được bao lâu nữa, thần thiếp hại nàng ta để làm gì! Hu hu hu ~!” Tuyết Thanh khóc đến mềm nhũn, té trên mặt đất, quỳ cũng quỳ
không được.
Thái hậu thấy vậy thì bình tĩnh trở lại, đây mới chân chính là Lâm Tuyết
Thanh, không hiểu tâm cơ, chỉ bằng sự đố kỵ mà làm càn. Muốn giận liền
giận, muốn cười liền cười. Có lẽ nàng ta vào cung hai năm, thấy nàng ta
từng bước lên mây xanh, cha nàng ta có mưu đồ cũng sẽ không nói toàn bộ
cho nàng ta biết, tội gì phải liên lụy đến nữ nhi? Nếu Lâm Tuyết Thanh
biết chân tướng, nào dám tố cáo như vậy? Nhất thời bà nhìn hoàng thượng: “Nhìn nàng ta như vậy cũng không giống như là có thể tin tưởng được.
Thật sự là ai gia trước kia không nhìn rõ người, hoàng thượng muốn xử
trí như thế nào ai gia cũng không dị nghị. Chuyện đã loạn đến nước này,
ai gia đã già rồi, không quản mấy chuyện này nữa!” Người liên quan là
phụ thân của bà, bà càng tra càng đau. Nay mới biết, hoàng thượng mới là người duy nhất bà có thể dựa vào.
“Bất kể nói gì đi nữa, giả truyền thánh chỉ cũng là sự thật. Ngươi về trước
đi, không có khẩu dụ của trẫm không được ra khỏi Lai Nhân Cung.” Vân Hi
nhìn Lâm Tuyết Thanh, hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn nàng nữa.
Ngày hai mươi tháng tư, bắt được thân tín của Lâm Khang, đã nhận tội dưới
nghiêm hình. Nói là tháng mười một năm ngoái, Lâm Hiếu cho thê tử đến
gặp hắn, nói Đức Phi muốn dùng chuyện hai mươi vạn lượng bạc năm kia kéo Quý Ph