
ế cũng không tôn kính bà như Vân Hi do tự tay bà nuôi lớn!
Vả lại lúc đó, một số hoàng tử lớn tuổi hơn, tỷ như huynh trưởng của Vân
Hi và thứ huynh vẫn luôn có hiềm khích với Nguyễn gia, lại có thủ đoạn
lung lạc lòng người. Nếu bất kỳ ai trong bọn họ thượng vị, làm sao sẽ để một quả phụ không con như bà vào mắt? Nhưng mà khi đó, hai vị kia cũng
khó làm nên chuyện. Dù sao bọn họ đã trưởng thành, ai cũng dè chừng.
Lúc ấy thời cuộc hỗn loạn, hai người bọn họ một không giỏi, hai cũng không
phải là con dòng chính, trong triều phản đối nổi lên bốn phía cũng khó
đè xuống. Là bà hiểu thiệt hơn, từ đó chu toàn, làm cho bọn họ sống mái
với nhau trên triều đình lưỡng bại câu thương (1), không bằng lui về
phía sau, quay đầu lại ủng hộ vị ấu đệ của mình! Ủng hộ Vân Hi, ít nhất
là bọn họ cũng là ruột thịt cùng mẹ, còn hơn những huynh đệ khác, thậm
chí đối với bọn họ mà nói vị ấu đệ này cũng có chút lợi ích. Có hai vị
vương tướng chống đỡ, hơn nữa với thế lực của Nguyễn gia, thế này mới
làm cho Vân Hi chưa đầy bảy tuổi lên ngôi vị hoàng đế.
(1) lưỡng bại câu thương: hai bên cùng thiệt hại
Nếu như năm đó bà chỉ nhớ rõ ân oán cá nhân, chỉ nhớ rõ năm đó Thục Phi này là tình địch làm tổn thương đến bà, sao có thể có bà của ngày hôm nay?
Ở trong cung, quyền mưu và tình cảm không thể tách rời nhau. Có tình có ý rõ ràng hoặc là chỉ biết quyền mưu đều không đủ! Bà và Vân Hi có thể
nói đúng là lợi dụng lẫn nhau. Nhưng tuyệt đối không thể xem nhẹ tình mẹ con giữa bọn họ.
Những chuyện cũ này đã rất lâu rồi bà không nghĩ tới nữa. Bây giờ nhớ lại,
trong cung chính là như vậy. Ai cũng như thế. Ai có thể đáng thương hơn
ai? Lâm Tuyết Thanh kia bất quá vào cung hai năm. Năm đầu cho nàng ta nở mày nở mặt thì thôi, bất mãn một tí là bắt đầu gây sóng gió. Thật không chịu nổi cái tật ngu xuẩn này. Tinh Hoa sống đến ngày hôm nay cũng theo nàng ta náo loạn một trận như vậy. Không nên lòi ra mấy chuyện làm khó
hoàng thượng. Suýt nữa thì phá hỏng tính toán bà đã khổ tâm hơn hai mươi năm!
Trước kia Tinh Hoa vẫn cảm thấy, tuy rằng phụ thân chuyên quyền nhưng ít ra
trung thành. Chiến công hiển hách của ông cũng trợ giúp cho hoàng đế.
Hoàng thượng không nên tuyệt tình như thế, đẩy phụ thân vào chỗ chết
không minh bạch. Nhưng hiện giờ tra xét mới biết. Phụ thân quả thật
không có ý làm phản, nhưng lại tự tung tự tác hoàng thất không thể dung
tha. Độc bá như vậy quy vào tội tru di tam tộc cũng không quá đáng.
Hoàng thượng không tra không phải là vì tuyệt tình. Đúng là hắn nghĩ đến tình mẫu tử với bà! Trong cung không phải giang hồ, sao có thể báo ân
báo oán thoải mái? Bao nhiêu ân ân oán oán căn bản không đáng nói. Quý
Phi lúc ấy nhận tội là sợ khó mà nói rõ, liên lụy quá nhiều, cuối cùng
thân bại danh liệt lại còn liên lụy danh dự gia đình. Nàng e ngại tình
mẫu tử của bọn họ lại bởi vậy mà tăng hiềm khích. Không bằng một nhà
nàng gánh chịu. Bản thân mình chết là xong!
Là bà không nghĩ thấu đến nhường này. Thấy Quý Phi nhận tội liền giận
không kềm được. Cũng không thể nhận ra phần tâm tư này của Quý Phi! Chập tối hôm qua Lâm Tuyết Thanh lại đây náo loạn với Quý Phi. Kết quả buổi
tối Quý Phi liền treo lên xà nhà! May mà phát hiện sớm, bằng không thì
không cứu kịp.
Tinh Hoa càng thêm tức giận. Đức Phi này ngu xuẩn, thành sự thì thiếu mà bại sự có thừa. Mẹ nàng ta vừa vào cung, nàng ta lập tức động thủ. Có lẽ
Lâm gia nàng ta cũng chả sạch sẽ gì! Muốn bức tử Quý Phi, mượn chuyện
này cho xong việc! Nàng ta thật to gan. Giả truyền thánh chỉ giả tạo ngự bút. Nay lại còn muốn bức tử Quý Phi.
Tuyết Thanh tất nhiên không thừa nhận, nàng chỉ nói đó là ngự bút của hoàng
thượng ban tặng nên có hảo tâm đưa qua. Vốn là Quý Phi muốn gặp hoàng
thượng một lần, ai ngờ lại bị bức chết, lúc Tuyết Thanh chạy đi Quý Phi
vẫn mạnh khỏe, chư vị đều nhìn thấy, cái gì nàng cũng không mang theo,
vừa bước vào cung liền giao cho Mạc Thành Dũng! Nàng vừa nói vừa khóc,
nói với Mạc Thành Dũng bức hoạ ngự bút kia của hoàng thượng chính nàng
thấy trong đình, khóc đến “lê hoa đái vũ”.
Tinh Hoa cười lạnh trong lòng, lại nhìn cái mà nàng ta gọi là “ngự bút” kia: “Thật ra vẽ rất sinh động, cũng không biết con vẽ ai. Đúng là không tồi chút nào.” Tinh Hoa nhìn thoáng qua hoàng thượng, “Đáng tiếc hoàng
thượng là ai gia từ nhỏ nuôi lớn, hắn chưa bao giờ vẽ người, chỉ thiên
vẽ đài các, ngẫu nhiên cũng vẽ chút cảnh sơn thủy! Chuyện này không chỉ
có ai gia biết, cận thần Văn Hoa Hưng Hoa, phu nhân của Đan Thanh, Trân
Soạn hai các ai mà không biết? Nếu bút tích kia là của hoàng thượng, vậy dàn hoa trong lầu làm sao có thể không có sức sống thế này?” Bà nói
xong thì ném bức tranh xuống, trừng mắt nhìn gương mặt sửng sốt của
Tuyết Thanh.
“Ngươi không tin sao? Ai gia có thể nói bậy bạ ở đây? Ngươi đường đường là Đức Phi, trước mặt ai gia và hoàng thượng có thể dứt khoát, trợn mắt nói
dối hết chuyện này đến chuyện khác. Thật là mất hết mặt mũi thiên triều
đại quốc!” Tinh Hoa nhìn sắc mặt của nàng ta, nàng ta chẳng qua vào cung chỉ hơn hai n