
Hoàng Hà. Trên mặt đất là một
chiếc lư đồng tử kim toả hương nhàn nhạt. Phi Tâm ngồi lên giường, thấy
nét mặt Tuyết Thanh thì khẽ cười: “Hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm ta
vậy?”
“Ngươi thật hận ta sao?” Tuyết Thanh nhếch môi, cuối cùng vẫn không thể đè nén được mà bước tới hai bước, thong thả đến bên cạnh nàng, rũ mắt nhìn
nàng: “Bộ dạng này của ngươi quả thật không tệ.”
“Trong cung này chỉ có thành bại.” Phi Tâm tựa vào gối nhìn nàng ta, “Ta cũng
không hận ngươi.” Phi Tâm khẽ dừng một chút, tiếp tục nói: “Trước đây ta cũng chưa bao giờ thật tình đối xử với ngươi, về sau cũng sẽ không có
người thật lòng thật dạ với ngươi. Tình cảnh này là do ngươi tạo ra,
ngươi phải bảo trọng!”
Lời này chạm đến chỗ đau của Tuyết Thanh, nàng ta cắn cắn môi: “Ngươi chưa
từng thật tình đối xử với ta, nay ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận? Nhưng
mà chúng ta cùng gả cho một nam nhân, cho nên thế nào cũng không thể là
bằng hữu. Về phần sau này có người thật lòng thật dạ với ta hay không,
không cần ngươi quan tâm!”
“Thật ra thì thật tình hay giả ý không cần phải dốc sức phân biệt. Có khi chỉ cần ngươi nghĩ thoáng một chút, cuộc sống cũng sẽ không đau khổ như
ngươi suy nghĩ.” Phi Tâm nhìn nàng ta, tròng mắt sáng lên, tựa như hiện
hữu sự chói lọi thuần tuý khác biệt và mê hoặc, “Trong cung không giống
như ngoài cung, không được lòng người ta cũng không có nghĩa là định
bụng hại người ta. Chẳng qua là sinh tồn, ai mà chả cảm thấy bất an. Ta
cũng không có ý châm chọc gì, những lời này, thật ra là những lời thật
lòng của ta!”
“Lúc này mà còn nói thật lòng, thật không hiểu ngươi rốt cuộc là thế nào!”
Tuyết Thanh nghe xong càng cảm thấy khó chịu, nhất thời hai mắt đỏ ngầu.
“Thật sự ta rất hâm mộ cá tính của ngươi, ngươi tự có sự hồn nhiên xuất trần
của mình.” Phi Tâm cười cười, “Ta không giống ngươi, từ nhỏ muốn có sự
quan tâm của cha mẹ cũng phải tranh giành với người khác. Trong nhà
ngươi đối đãi với ngươi như châu như ngọc, nâng niu trong lòng bàn tay,
cho nên ngươi sẽ không ngươi lừa ta gạt, nay nghĩ lại, thật ra người nhà ngươi đã làm hại ngươi.”
Tuyết Thanh nghe xong thì đột nhiên ngẩn ra. Những lời này, làm như đã từng
nghe qua! Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy trong đầu như bị điện giật, giữa
trưa trong hoa viên, hoàng thượng lại có thể nói như vậy! Nhưng khi đó
bọn họ rõ ràng là nói chuyện hai mươi vạn lượng!
“Nhà của ta sao lại làm hại ta?” Tuyết Thanh nhất thời không kiềm chế được
mà mở miệng, cả người nặng trĩu, chưa phát hiện ra mình đã ngồi xuống
bên cạnh Phi Tâm.
“Phụ thân ngươi là trọng thần trong triều, mẫu thân xuất thân danh môn. Hết
đời này đến đời khác ở kinh thành, gia thế hiển hách.” Phi Tâm thản
nhiên nói, “Ngươi là nữ nhi dòng chính, huynh đệ cùng mẹ ai nấy đều là
tinh hoa, từ nhỏ điều kiện của ngươi đã hơn người khác rất nhiều. Dù có
những huynh đệ tỷ muội khác, tóm lại vẫn không thể so với ngươi. Bất kỳ
vật gì ngươi cũng không cần tranh, tự có người thả ở trước mặt ngươi. Từ nhỏ ngươi đã dựa theo quy củ, cha mẹ dốc lòng vun xới, có tư chất người trời, hồn nhiên trong sáng. Càng trổ mã thì càng hoa nhường nguyệt
thẹn, hồng nhan tuyệt sắc. Có thể nói ngàn vạn sủng ái đều tập trung
trên người ngươi, người ngoài chỉ có thể ngưỡng mộ, tuyệt đối không có
tư cách đánh giá ngươi. Cho nên ngươi cũng không đề phòng với người
khác, bởi vì căn bản ngươi không cần. Ngươi tất nhiên là ưu tú hơn bọn
họ, mọi thứ đều hợp lẽ. Vào cung, phong vị, được sủng ái, thậm chí còn
mẫu nghi thiên hạ, ngươi muốn gì đều dễ như trở bàn tay, không cần cố
sức chút nào. Nhưng thật ra không phải vậy, vào cung không chỉ là lấy
chồng, trong cung không giống bất kỳ gia đình nào. Mà việc ngươi phải
làm, cũng không phải là làm cho hoàng thượng yêu thích.”
“Vì sao lại nói với ta những lời đó, không phải ngươi chưa bao giờ thật
lòng với ta sao?” Tuyết Thanh nghe nàng nói xong, đột nhiên mở miệng.
“Người cũng sẽ chết, nói mấy lời lương thiện, khi ta lâm chung cũng được khen
mấy câu.” Phi Tâm nhẹ nhàng cười, “Ta đã lui ra khỏi hoả tuyến, về sau
không cần tranh giành nữa. Nhưng ngươi không giống vậy, nếu ngươi muốn
trường tồn không ngã, trước hết phải tỉnh ngộ. Ta chưa từng thật lòng
với ngươi, quả thật đã từng lợi dụng ngươi. Bất quá nay ta và ngươi
không ai nợ ai!” Nàng đột nhiên híp mắt lại, “Nếu ta là ngươi, hôm nay
căn bản sẽ không đến đây. Thắng thì thắng, tội gì còn muốn tự tìm phiền
não!”
Tuyết Thanh sợ run một hồi, bỗng nhiên rơi lệ. Nàng ta níu lấy tay áo của Phi Tâm: “Ngươi cần gì phải nói với ta những lời này, dối trá đến cực điểm
còn làm bộ làm tịch, nói cái gì mà thật lòng, ngươi vốn không biết cái
gì là thật lòng!”
Phi Tâm nghe xong mắt cũng ươn ướt, nàng mím môi thầm cười một cái, mở
miệng nói: “Quả thật lúc ta biết thì đã chậm rồi. Hôm nay ta nói với
ngươi những lời này là biết ngươi thật lòng thương chàng. Nhưng ngươi
muốn ở bên cạnh chàng, rõ ràng thật lòng còn chưa đủ! Ở trong cung, chọc thẳng vào địch cũng không phải là phương pháp tốt. Phải hiểu được lấy
tịnh chế động, tùy cơ