
hư đang cười mỉa. Không phải Lạc
Chính Phi Tâm thì còn ai? Hắn cũng không phải chưa bao giờ vẽ người.
Nàng từng làm nũng muốn hắn vẽ. Hắn chỉ cười cũng không chịu, chỉ nói
mình vẽ không khéo.
Vân Hi không đợi nàng thuận tay cầm một bức tranh gần đó lên xem đã đặt vào hộp sứ men xanh bên cạnh, tự ý ngồi lên ghế mềm cạnh bàn, chậm rãi đưa
tay cầm lấy chén trà trên bàn, nửa con mắt cũng không hề nhìn nàng.
Sự lạnh nhạt này của hắn khiến Tuyết Thanh có chút ngượng ngùng. Vừa rồi
hắn rõ ràng còn gọi “Thanh nhi”, nay lại giống như nửa câu cũng không
thích nói với nàng. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống cơn sóng đang dâng trào trong lòng, chậm rãi bước qua, khẽ nói: “Hoàng thượng nếu đã
khó bỏ Quý Phi. Thần thiếp sẽ tự mình lệnh…”
“Lệnh cái gì? Lệnh cho cha ngươi ngay bây giờ đến nói rõ với thái hậu là hai
mươi vạn lượng kia không liên quan đến Quý Phi? Tất cả đều là ngươi vu
oan giá họa phải không?” Vân Hi hất mày nhìn nàng. “Ngày đó không phải
ngươi có bằng chứng, ngay cả hình dáng đặc thù của tín vật đều nói nửa
phần không sai sao? Ngươi sắp đặt mấy tháng trời, không phải là chờ ngày hôm nay sao?”
Tuyết Thanh nghe hắn nói như vậy, trong lòng đau đớn, đôi mắt đỏ lên. Nàng
đột nhiên quỳ xuống: “Nàng ấy thật sự đòi hai mươi vạn lượng nhà thần
thiếp. Thần thiếp nếu nói bậy nửa câu sẽ bị trời tru đất diệt! Hoàng
thượng chỉ chịu tin nàng ấy, lại không chịu tin thần thiếp.”
Vân Hi hừ một tiếng: “Ngươi cũng đã cho rồi, cần gì bây giờ lại nhắc lại
chuyện xưa? Ngày đó là ngươi bị cám dỗ vì địa vị cao, có tội tham ô,
chuyện đút lót kia cũng gọn ghẽ? Sao ngươi lại còn uỷ khuất?”
“Đúng, thần thiếp thừa nhận lúc ấy bị nàng ấy dụ dỗ, bị mê hoặc vì ngôi vị
cao. Cho dù bây giờ hoàng thượng giáng tội, có ban chết cho thần thiếp,
thần thiếp cũng không dám có nửa câu oán hận.” Tuyết Thanh rơi lệ, “Thần thiếp vốn là liều chết cũng không muốn nói, làm sao có người muốn tự
lật tẩy mình? Huống chi luật lệ nghiêm minh, thần thiếp sao lại không
biết đạo lý gây hoạ sẽ liên luỵ đến người nhà? Chỉ là thần thiếp bước
vào thiên gia, tất nhiên là biết lý lẽ trung nghĩa, đương đầu với ruột
thịt vì đại ân đại đức. Trong nhà vì việc này mà đã hơn một năm qua bất
an không ngủ được, cha mẹ thần thiếp trong lòng thấy hổ thẹn với hoàng
ân, lại e sợ người ta lòng tham không đáy trả thù mà không có chỗ chôn.
Thần thiếp vừa không muốn liên lụy cha mẹ, cũng không nhẫn tâm để người
nhà lại chịu chèn ép, cho nên dứt khoát nói rõ ra. Việc này đều là do
thần thiếp dựng lên, là thần thiếp bất trung bất hiếu liên luỵ người nhà đến mức này. Xin hoàng thượng niệm tình xưa, xử lý thần thiếp!”
Lời nói nhẹ nhàng trở nên ứ nghẹn, tiếng như chuông vang, khuôn mặt dịu
dàng mà thê lương, nói có tình có lý vô cùng chặt chẽ. Vân Hi rũ mắt
nhìn nàng, dung mạo không thay đổi, nhưng sự say mê hấp dẫn đã khác
biệt. Hắn uống cạn một hớp trà, nói một lời hai nghĩa: “Có lẽ người nhà
ngươi đã nhìn lầm ngươi. Nhưng mà ngươi cũng thật là thích nghi.” Nàng
tự có sự ngây ngô xuất trần của riêng mình, nhưng lại đi đến cục diện
này, mê muội mất đi cả sự chân thành.
“Là thần thiếp liên lụy người nhà. Thần thiếp vẫn luôn muốn thỉnh tội với
thái hậu, nhưng lại không nghĩ lại làm cho lão nhân gia bà đau buồn thảm thiết. Hôm nay nhìn thấy hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn xin hoàng
thượng có thể tha thứ cho cha thần thiếp, trừ chuyện đó ra thì không cầu gì khác.” Tuyết Thanh vừa nấc vừa nói.
“Đứng lên đi. Chuyện này coi như không có gì, không cần nhắc lại.” Vân Hi
buông chén trà xuống, “Trẫm mệt rồi, ngươi cũng không cần ở đây hầu hạ.”
Tuyết Thanh nghe xong nửa câu đầu thì trong lòng thoáng buông lỏng, nhưng câu kế tiếp của hắn lại muốn đuổi nàng đi. Nhất thời có chút khó chịu, đầu
gối nàng hướng về phía trước, nàng nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng, thần
thiếp biết hoàng thượng đau lòng. Nhưng thần thiếp cũng từng nếm trải đó thôi? Hoàng thượng đối với Quý Phi tình thâm ý trọng, thần thiếp chưa
bao giờ nguyện ý hại nàng. Thần thiếp vẫn thân mật với nàng, tỷ muội
tình thâm. Nhưng thần thiếp càng biết cái gì nặng cái gì nhẹ, thần thiếp thân chịu hoàng ân, không dám có nửa điểm phụ lòng!”
Vân Hi nhíu mày lại, nửa híp mắt cười một tiếng: “Tỷ muội tình thâm? Theo ý ngươi là, thật ra nói bất cần liên luỵ đến người nhà, từ bỏ tỷ muội
tình thâm, chỉ muốn trẫm thấy rõ bộ mặt của Quý Phi ra sao? Thật ra
ngươi mới là người trung lương nhất?”
Tuyết Thanh cắn răng, thấp giọng nói: “Thần thiếp không dám tự cho mình là
người trung lương. Chỉ là không muốn hoàng thượng bị lừa gạt, bị lợi
dụng.”
“Trong cung cho tới bây giờ chính là bị người ta lợi dụng và lợi dụng người
khác, trẫm không thể may mắn thoát khỏi cũng không có gì kỳ quái!” Vân
Hi lạnh lùng nói, “Bộ dáng gì đó của nàng ấy, trẫm rõ ràng hơn cả ngươi! Ngươi không cần phải ở đây làm bộ làm tịch, nếu đại thắng mà về thì nên vui mừng với thành quả mới phải. Trẫm không muốn lại nghe ngươi giảng
đạo lý gì cả, cũng không muốn nhìn thấy ngươi!” Nói xong, hắn chợt đứng
dậy, nhấc chân bước ra