
không có phản ứng à?” Phi Tâm vẻ mặt kỳ quái.
“Không phản ứng chính là phản ứng tồi tệ
nhất, Lạc Chính Phi Tâm đồ đầu heo này!” Nếu không thấy tính tình hiện
giờ của nàng, hắn thật muốn nhéo nàng… Cứ nhìn nét mặt ngây ngô đần độn
này của nàng hắn càng đổ thêm dầu vào lửa, hai nguồn lửa cùng nhau xộc
tới!
“Hoàng thượng lạc đề rồi.” Phi Tâm vô cùng nhạy cảm với bộ dáng này của hắn, cẩn thận nhắc nhở hắn.
Vân Hi trừng mắt liếc nàng một cái, đột
nhiên đặt nàng trên mặt đất rồi đứng dậy. Phi Tâm thấy hắn bắt đầu giở
thói cũ, nhất thời nhức đầu. Nhưng hiện tại nàng thật không muốn chọc
giận hắn, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Đều là chuyện cũ, hoàng thượng
đừng nóng giận.”
Vân Hi nghiến răng kèn kẹt, nhưng vừa
nghe giọng nói của nàng, lại thật không có cách nào giận nàng. Nhưng nói thêm gì đi nữa, nàng còn có thể có phản ứng gì? Hắn suy nghĩ một chút,
chỉ cần lúc này nói một câu kích động nàng sẽ lộ ra sạch sẽ.
“Thần thiếp toàn suy nghĩ cẩn thận.” Phi
Tâm thấy hắn không phản ứng, thấp giọng nói thêm. Vân Hi hơi giật mình,
nhìn nàng: “Có thật là hiểu được không?”
“Tháng giêng ban hương, chỉ có thần thiếp không có. Hoàng thượng lúc ấy cũng không biết thần thiếp có bệnh, cho
nên dùng cách này, muốn cho thần thiếp…” Phi Tâm khẽ ho hai tiếng,
giương mắt nhìn hắn. Trong lòng cuồng loạn một trận, nàng quả thật không thể tin được, nàng căn bản cũng không dám nghĩ tới, hắn lại làm được
như thế. Nếu cách này của hắn luôn luôn hữu hiệu, hàn thể của nàng càng
khó khỏi, hắn chẳng phải là muốn đoạn tử tuyệt tôn!
Nàng đồng ý với hắn giữ lại phần thật tâm này, lúc này càng làm cho nàng có thêm đau. Nàng không nói được nữa,
nàng cảm thấy thẹn, cũng cảm thấy đau. Nàng cho hắn cái gì? Thật ra nàng không trung thành chút nào, nàng chỉ nghĩ đến danh dự của gia đình
mình, thanh danh của mình, mặt mũi của mình!
Sự thật đã rất rõ ràng, bởi vì lúc ấy
nàng cáo ốm dưỡng bệnh, hắn ban thưởng yến tiệc cho chúng phi tần, ban
thưởng hương liệu các loại cho các nàng. Nhưng chỉ duy nhất không có của nàng! Về sau nàng đến chỗ Đức Phi, Đức Phi có nhắc qua, lúc ấy Đức Phi
vẫn còn rất vui vẻ. Cho nên bọn họ vẫn luôn không có hài tử, một người
đều không có!
Hoặc là Tuấn Tần vẫn luôn không thích
hương liệu, lại hoặc là, nàng ta tinh ranh thông hiểu mấy thứ này. Cho
nên nàng ta luôn luôn không dùng qua hương liệu này, bảo vệ thai nhi
trong bụng. Nàng ta cân nhắc hơn thiệt, cho rằng hài tử này bất luận thế nào đều phải sinh ra.
Nhưng nếu muốn giữ được mạng mình và tiền đồ của đứa trẻ này, một khi là con trai, sẽ đem giao cho nữ nhân hoàng
thượng muốn sinh con nhất! Cho nên, không được ban hương chỉ có Quý Phi. Tuấn Tần sớm đã định ra đối tượng, cho dù Đức Phi nói cái gì cũng không có khả năng.
Nhưng mà lúc ấy Đức Phi ở lại, nàng ta
không thể dung dung tự đắc cho mình thời gian thực hiện. Thậm chí vì kéo dài mà nàng ta đã đem bí mật này nói cho Đức Phi. Cho nên Đức Phi mới
có thể chắc chắn như thế, cho rằng Tuấn Tần nhất định sẽ liên thủ với
nàng. Hoàng thượng đại yến với phi tần, dâng con trong tiệc, chính là
muốn xem còn có ai biết.
Trên thực tế, người khác ngoại trừ kinh
ngạc thì không còn phản ứng gì hết. Duy nhất Đức Phi lại khác thường!
Kinh ngạc là bình thường, Tuấn Tần thân phận không thấp, không cần thiết mượn con cầu vinh. Nhưng biểu hiện Đức Phi không chỉ có kinh ngạc, đơn
giản là phẫn nộ!
Phi Tâm cảm thấy trong lòng sinh đau, hắn hi vọng nàng sinh hạ hoàng trưởng tử, có thể hợp lẽ tiến thêm một bước. Đi lên ngôi vị hoàng hậu, đạt đến vinh quang mà nằm mơ nàng cũng không
dám nghĩ. Có thể thống nhất hậu cung, làm vạn dân chi mẫu. Tháng giêng ~ tháng giêng là lúc hắn đã có ý tưởng này! Nàng nghĩ đến ven hồ Noãn
Ngọc, hồ hiện lên song ảnh, hắn cắn ngón tay hai người, giọt máu dây dưa chung một chỗ!
Khó trách hắn nói, nàng chưa bao giờ đặt
lời của hắn ở trong lòng! Quả thật, trong lòng nàng chỉ có thanh danh
của nàng, còn có thanh danh mà hoàng thượng có thể cho nàng! Nàng cho
tới bây giờ không thấy rõ long bào của nam nhân này, là nàng cô phụ hắn. Mặc dù hắn biết thân thể nàng bị hư hàn cũng không buông tha cho nàng,
Lạc Chính Phi Tâm, ngươi thật sự là một đại ngu ngốc nha!
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, miệng vừa
hé ra, nước mắt lại trào ra trước. Nàng hít hơi thật nhanh, nàng hiểu
được thái độ của hắn, hắn cũng giống như nàng vậy.
Hắn làm như thế, chẳng phải là muốn trao
đổi nước mắt của nàng. Hắn ban ơn là hi vọng người ta báo đáp, hắn luôn
chờ sự báo đáp của nàng, cũng là muốn nàng thật tình đền ơn! Mà sự thành tâm của nàng là do hắn từng chút vun tưới bồi dưỡng nên, vốn chôn ở đáy lòng chưa từng vươn lên nẩy mầm, hắn lại nắm rõ hơn so với nàng!
Vân Hi thấy nàng cố gắng đè nén nước mắt
của mình, ai có thể hiểu nàng hơn so với hắn, cho nên hắn không mở
miệng. Nàng vươn tay, có chút run, cũng không kéo tay áo của hắn mà là
tay hắn.
Hắn dang hai tay cầm tay nàng: “Về sau ta không đành lòng, chính nàng nhìn rồi lo liệu đi?” Giọng hắn oa oa,
chuyên sủng thì thế nào? Đoạt con thì sao? Hắ