
ông Quảng sai người dẫn ngựa đến. Lúc đó có vài con ngựa kinh hãi chạy tán loạn,
nhất thời chưa tìm được, còn có vài con đã chạy rất xa. Một số thủ hạ do Trần Thọ dẫn đến đã bị đạp xuống bùn lầy, không nhích động nổi, cũng
chẳng biết còn sống hay đã chết. Bàng Tín ra tay nặng nề đối với Trần
Thọ, nhưng hắn rất tinh ranh, thừa lúc hoảng loạn đã trốn vào một góc,
bây giớ hắn đang được vịn dậy, đầu tơi tả như mảnh vải rách. Trịnh Đông
Quảng chẳng thèm ngó ngàng tới hắn, chỉ chăm chăm đi theo Vân Hi, lúc
thì khen vùng này phong thổ tốt, lúc lại nói về thức ăn phương Nam, lúc
thì hỏi han có bị thương không, lúc lại mắng rủa thủ hạ vô tâm không
đoán được ý chủ nhân.
Vân Hi để ngoài tai, trong lòng đang nghĩ đến một việc khác. Y muốn
đảm bảo Phi Tâm có thể thoát thân trước nên mới ở lại đôi co, trước tiên tất nhiên là vì sự an toàn của Phi Tâm, thứ 2, là vì y tin tưởng sự mưu trí của Phi Tâm. Y và Phi Tâm có những điểm giống nhau, chính vì lẽ đó, có những lúc họ đã phối hợp với nhau chặt chẽ mà chẳng cần bàn bạc
trước.
Để cô đi trước cũng là phương pháp duy nhất có thể làm trong hoàn
cảnh Phi Tâm hoảng loạn trước tình thế này. Họ quá giống nhau trên
phương diện này, có thể nói là hoàn toàn không có thời gian bàn bạc,
nhưng vẫn thấu hiểu lẫn nhau !
Vì thế tuy y nhất tâm nhị dụng, đôi lúc cũng nói vài lời, tỏ ra rằng mình đang nghiêm túc lắng nghe. Cái trò phĩnh phờ ra vẻ này y đã chơi
chán từ lúc lên 3 rồi. Khi ngựa vừa dẫn đến, lúc thì y che đường tối,
lúc thì che ngựa sốc, lúc thì than đau nhức, lúc lại bảo choáng váng,
nói đủ điều để hành hạ chúng một phen! Đường đi chưa bao xa, rắc rối thì nhiều. Uông Thành Hải luôn hiểu Vân Hi, thấy Vân Hi cố tình phá bĩnh,
lập tức hùa vào diễn theo, giở đủ trò vô lại!
Vốn dĩ là đường hẹp đêm đen, lại thêm một trận ẩu đả ban nãy, nơi này đã bị giẫm đạp tung tóe. Những ngọn đèn ban đầu mang đến đã mất gần 7-8 ngọn, lúc thì giẫm phải hố nước, lúc lại rơi xuống bùn lầy nên chẳng
thể đi nhanhn, rất lâu sau mà vẫn chưa ra được bên ngoài.
Trịnh Đông Quảng tức sôi ruột, nụ cười trên gương mặt căng đến nhức
nhối. Nói thật là thân phận bọn này chưa rõ ràng, cũng chẳng biết nên xử trí thế nào, nhưng ban đầu quả là xảy ra nhiều việc kỳ quặc! Nay lại
chẳng tìm ra được 2 người kia, trời tối đen như mực, bọn thủ hạ bị
thương khá nhiều, nếu lúc này còn quay về phía sau tìm kiếm thì cũng
không được. Nhưng tình hình trước mắt tốt nhất nên cẩn thận. Bên trên
dặn dò nhất định phải đưa chúng về rồi tính tiếp, song người trong Trần
Gia Trang đã huy động cả, binh lính quan phủ do lúc này phải hộ giá nên
thái thú nhất định không chịu điều động đến đây. Đành phải nhờ đến bọn
lưu manh, còn lại đều là những kẻ nông dân trong trang, đưa nhiều người
đến chỉ sợ hỏng việc. Mặc dù hắn đã sắp xếp sẵn, chắc sắp có người đến
tiếp ứng, thế mà đến lúc này vẫn chưa nghe động tĩnh.
6
Trịnh Đông Quảng chỉ nói rằng bọn nông dân rách việc, trong lòng mắng thầm không thôi, may chủ nhân chính chưa bỏ chạy, đưa về trước rồi tính tiếp.
Theo kiểu vừa lôi vừa kéo ấy, sau cùng Trịnh Đông Quảng thực sự hết
chịu nổi, thẳng tay túm lấy những kẻ trông không bị thương nặng lắm ra,
lần lượt cõng Vân Hi đi. Vân Hi lúc này lại chê thối chê bẩn, nhất quyết không chịu. Trịnh Đông Quảng nói hết lời ngon ngọt, Vân Hi thấy hắn mặt nổi gân xanh, nên đành nhận lời với vẻ khó chịu. Chẳng bao lâu, hừng
đông dần dần ló dạng. Bọn thủ hạ được lệnh của Trịnh Đông Quảng, chia
tách họ ra, đặc biệt chiếu cố đến Bàng Tín.
Vân Hi nhìn sắc trời, lại thấy con đường ruộng trước mắt ngày càng
rộng rãi, đã có thể đi bằng xe, rồi lại nhìn bọn kia ủ dột không sức
sống. Cũng đúng, ai lăn lộn trong bùn lầy cả đêm, đấm đá cả đêm mà không mệt chứ? Huống hồ đa số bọn chúng đều bị Bàng Tín đánh cho tơi bời, lết thân xác ốm đau trên con đường làng với tốc độ chẳng khác nào đang bò. Y bất chợt cất tiếng: “Ôi chao, đã đến lúc rồi đấy! ”
Trịnh Đông Quảng đã sớm không còn tâm tư tán gẫu với Vân Hi nữa, mặt
hắn thoáng kinh ngạc, vừa ngẩng đầu đã thấy Bàng Tín ở phía sau nhanh
chóng nhảy lên. Thoáng cái đã nhảy lên hai ba trượng, thẳng chân đạp vào sau gáy bọn người phía trước! Bọn người đó còn chưa kịp kêu la đã ngã
nhào xuống rãnh, nước bùn văng tung tóe. Bọn người bên này đang bò với
tốc độ con rùa, bất ngờ bị Bàng Tín khiến cho sửng sốt. Bàng TÍn là tinh anh được huấn luyện trong đại nội, đã qua muôn ngàn khổ luyện, tập kích bất ngờ chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Vân Hi chưa dứt lời, Bàng Tín đã đá văng ba người bên cạnh y.
Gần như lúc bọn chúng bất thình lình đồng loạt ra tay thì bỗng nghe
tiếng huyên náo đằng sau, dường như cả Liên Gia Trang đột nhiên trở nên
gan dạ hơn, cùng nhau xông tới. Bọn chúng cùng quay ra sau, vẻ mặt hoảng hốt .
Bên này, bọn chúng vẫn chưa nhìn rõ tình hình đằng sau, trước mặt đã
vang đến tiếng bước chân bách thúc, kèm theo tiếng động ầm ĩ như tiếng
mũ và áo giáp.
Đôi mày Vân Hi khẽ dãn ra, rất chu đáo, cả hai bên cùng ra tay! Vẻ
mặt y dịu xuống, tay chân không chút do dự, giật m