
tờ đi! ”
Liên Hoa sợ cuống lên, không dám lên tiếng. Vẻ mặt kẻ đó khẽ nở nụ
cười, Vân Hi nhìn thấy bèn hiểu ngay. Hắn tưởng họ mượn cớ vòi tiền,
chịu nhận thì không khó gì giải quyết. Nay mượn việc ẩu đả, cũng có cớ,
ra tiền rất sòng phẳng, tội gì không nhận.
Kẻ đó cười đáp: “Đúng là ít thật, hôm nay đi vội vàng thật xấu hổ.
Một nơi tốt đẹp như thế mà bị hủy hoại như vậy, phải tính toán chi li
các khoản mới đúng. Nơi này không tiện nói chuyện, mời các vị đi cùng
nhé? ”
Vân Hi vẫn treo nụ cười trên môi: “Tiên sinh xưng hô thế nào? Có phải cũng họ Trần? ”
“Tiểu nhân cũng chỉ biết vài ba chữ, làm sao dám nhận xưng hô tiên
sinh? ” Hắn cười, “Tiểu nhân họ Trịnh, tên Đông Quản. Nay có thể gọi là
không đụng độ không quen biết, còn chưa thỉnh giáo? ”
“Ta họ Đoàn. ” Vân Hi chợt đáp. Họ này thật quái, Bàng Tín không hiểu tại sao y lại phỉnh như vậy. Nhưng Uông Thành Hải thì hiểu y, lời Vân
Hi nói đều luôn có ẩn ý, nhất là trong tình huống này.
“Đoàn……” Trịnh Đông Quảng lẩm bẩm một hồi, mắt rực sáng, dò hỏi,
“Không biết Đoàn gia và Tổng tuần tra thất tỉnh – Đoàn Quang Tổ đại gia
là….. ”
Vân Hi cười ẩn ý: “Ngươi nói xem? “ Uông Thành Hải hiểu ngay, vùng
này chuyên chế độc quyền như vậy, tất nhiên là do bọn họ cấu kết với
quan phủ. Các tỉnh lân cận dẫu nghe phong thanh thì dù không quản cũng
nên tâu báo triều đình, thế mà có thể ung dung không lan tin gì đến
kinh, tự khắc là bởi có người đỡ đầu! Dù là Đề đốc trung ương cũng khó
biết việc ở đây, khó trách Vân Hi bảo họ Đoàn. Y cố tình nói lấp lửng,
không nói quen, cũng không nói không quen, để mặc hắn đoán!
“Ồ!” Trịnh Đông Quảng vỗ trán, nói rất khéo: “Thật sự đắc tội với
Đoàn gia quá. Mau mau xin mời, không biết lúc nãy có bị thương chỗ nào
không? Bọn dưới không mắt mũi, thật khiến tiểu nhân hổ thẹn trong lòng! ”
“Thương thì chưa bị, nhưng bị hoảng hồn rồi. ” Vân Hi mỉm cười, thấy
Bàng Tín vẫn còn đang trong bộ mặt sững sờ rồi quay đi không ngó ngàng
đến hắn, cất bước tiến lên trước. Liên Hoa phía sau tính nắm lại nhưng
không dám, trơ mắt nắm chặt ngân phiếu nhìn bóng Vân Hi bước đi!
“Không phải còn có phu nhân đi cùng sao? Ôi dào, phải làm thế nào
đây, chắc sợ khiếp vía rồi nhỉ. ” Trịnh Đông Quản nhìn xung quanh, thấy
số lượng người chưa đúng.
“Ngươi thật tỉ mỉ, chắc các ngươi đã để ý từ lúc ra khỏi thành rồi
nhỉ. Phu nhân gì cơ chứ, đã chê bai nơi này không thèm theo. Vừa nãy sợ
quá chẳng biết chạy đâu mất rồi! ” Vân Hi nhướn mày, ung dung bước theo
Trịnh Đông Quảng.
Kỳ thực nếu không có kẻ này xuất hiện, y cũng không muốn đánh tiếp
nữa, phí sức lực mà chẳng thoát khỏi, huống hồ tình trạng căng thẳng kéo dài như vậy thực sự không tí ích lợi đối với họ.
Đến lúc đó chó cùng rứt giậu thì càng khó xử lý. Y biết rằng cách
giải quyết tốt nhất trong tình hình này chính là trì hoãn! Nếu như xuất
hiện kẻ điều đình thì y càng bớt phiền toái. Chỉ e rằng vụ này không chỉ dính đến Trần Gia Trang và Thái Thú Bình Châu, ngay đến Tổng Tuần bảy
tỉnh cũng có phần. Còn những tỉnh bênh cạnh có hay không những binh tôm
tướng tép thì bây giờ vẫn chưa rõ.
Y hiểu rằng nắm giữ thiên hạ khó có thể tránh khỏi những con sâu làm
rầu nồi canh. Là một thiên tử, y cần phải cân bằng và duy trì sự phát
triển cho tổng thể, dùng người tất nhiên nên dùng những người tài đức
song toàn, nhưng thực tế là ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, tài đức kiêm
bị không phải không có, mà là rất hiếm, do đó quan trọng nhất là cách
dùng người. Một số kẻ có tài nhưng tham lam thì không hẳn không dùng
được, Vân Hi cũng không phải không thể bao dung, nhưng tuyệt đối không
được đặt vào những vị trí này. Quan địa phương ví như phụ mẫu một vùng,
liên quan đến đời sống bá tánh, quan tham chỉ khiến dân sinh oán hận,
bóc lột mồ hôi nước mắt bá tánh, chỉ tổ khiến căn cơ một nước lay động.
Và y không thể tha thứ nhất chính là việc kết bè lập đảng, tạo ra mạng
lưới to lớn, không còn bị trói buộc thì sẽ biến thành đại hại!
Bàng Tín thấy thần sắc Vân Hi lãnh đạm, hắn rất muốn cản Vân Hi. Ở
đây đã như thế này, nhỡ theo bọn chúng đi thật thì chẳng biết còn xảy ra chuyện gì. Hắn không phải loại người chỉ cậy nhất thời anh hùng mà cho
rằng ta đây dũng cảm, hắn đặt sự an toàn của Vân Hi lên hàng đầu, vì thế khi thấy Vân Hi tiến thẳng ra, buột miệng nói: “Công tử, trời đã khuya
thế này, đi đường khó khăn. Hay nghỉ ngơi chờ sáng sớm mai đi cũng chưa
muộn. ” Theo lý mà nói, hoàng thượng nhất định không ngốc đến độ buông
lơi cảnh giáo chỉ vì bọn chúng mềm mỏng!
Vân Hi nhìn phớt Trịnh Đông Quảng rồi quay sang cười với Bàng Tín.
Đây là điểm y xem đánh giá cao nhất ở Bàng Tín, tuy hắn không thông minh nhưng lại đủ lòng trung thành.
“Không sao, ngươi cũng người ngợm bùn lầy, tìm một nơi chỉnh trang
lại cũng tốt, ngươi nên đi dạo vòng vòng, để lúc về còn có cái trò
chuyện với các huynh đệ chứ? ” Vân Hi cười nói.
Bàng Tín cúi đầu suy ngẫm, phớt nhìn Trịnh Đông Quảng đang quay sang nhìn họ, khẽ gật đầu: “Công tử nói phải. ”
Ở bên này, Trịnh Hoài và Quách Trọng An cũng đi tới. Trịnh Đ