XtGem Forum catalog
Cung - Mê Tâm Ký

Cung - Mê Tâm Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326944

Bình chọn: 10.00/10/694 lượt.

i chốn thôn dã rồi tạo hiện trường tai

nạn cũng không khó khăn! Cô vừa nghĩ, vừa nhìn Thường Phúc, cô có mang

theo Ngọc quý phi, nhưng thứ này nào có thể tùy tiện mang ra, vả lại nơi này tối đen mực, nhỡ bọn này quyết tâm lấy mạng thì chẳng khác nào mang lại nguy hiểm cho hoàng thượng?

Lúc Phi Tâm đang rối loạn suy tính, chợt bóng người thoắt hiện, khiến cô bấu chặt lấy Thường Phúc. Bỗng nghe âm thanh non nớt: “Mợ à, tôi dẫn mợ chạy trốn! ”

Phi Tâm định thần, là Liên Bằng! Thân hình nó nhỏ nhắn nên đã chui

lọt vào trong, chẳng có tâm tư nhìn cảnh tượng mới mẻ trong này, chỉ

nhìn Phi Tâm, vẻ mặt hào hùng: “Đại gia bảo tôi đưa người chạy trước! ”

Nó vừa nói xong, chợt nghe tiếng Vân Hi hét bên ngoài: “Đừng thờ ra đó,

nhanh lên! ”

Liên Bằng đưa tay kéo lấy Phi Tâm, lúc đó cô cũng không câu nệ, bất

chấp mọi thứ chui ra ngoài theo Liên Bằng. Vừa đi ra đã thấy đèn đuốc

trước mắt lung lay, người đứng đầy, náo loạn cả lên, chẳng thể phân biệt nổi ai là Bàng Tín, ai là Uông Thành Hải.

Trước cảnh tượng hoa cả mắt ấy, lại còn vang lên những tiếng tõm tõm, có người la hét, có người gào lên, bỗng dưng có kẻ hô to: “Kéo người

đàn bà đó lại! ” Khi ấy, Phi Tâm chỉ thấy bóng người nhảy loạn xạ trước

mặt, có một bàn tay tóm lấy cô.

Phi Tâm sợ hãi hét lên, Vân Hi ở ngay bên cạnh túp lều, chỉ chốc lát

đã vồ đến gần tên đó, một đấm thoi vào sống mũi hắn, rắc một tiếng, và

một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên đó ngã xuống. Vân Hi túm lấy Liên Bằng: “Đàn ông nói phải giữ lời! ” Y nói xong, đưa mắt nhìn Phi Tâm,

thấy cô đã sợ đến hồn bay phách lạc, chợt vỗ vỗ cô: “Không sao, đừng

sợ!” Lực vỗ của y mạnh, khiến Phi Tâm suýt ngã. Cô ngẩng đầu nhìn y, vừa định mở miệng, y đã xô cô đi, cô bị Liên Bằng loạng choạng kéo đi. Bất

kể có gặp trắc trở hay không, cô đều hiểu, lúc này là lúc liên lụy người khác nhất, dẫu không chạy thì cũng chỉ trở thành gánh nặng, không giúp

ích được gì. Cô nghiến chặt răng, để Liên Bằng lôi sang trái chui sang

phải, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, chỉ nghe tiếng la ó

bên tai, lan tỏa khắp thung lũng. Thường Phúc đi bên cạnh đỡ đường cho

cô, lảo đảo nép người chạy theo Liên Bằng.

Chủ đích của bọn này vốn không phải là làm náo loạn nơi này, chẳng

qua chỉ muốn nhân đêm hôm mời họ đến thương thuyết. Ngờ đâu để lộ thân

phận, kẻ cầm đầu lại bị Bàng Tín đánh đến dở sống dở chết, bọn phía dưới thường ngày đều ngang tàng như trộm cướp, nhất thời chẳng màng mưu

sách, hô hào xông lên, ỷ đông hiếp yếu, muốn bắt người tại trận!

Bàng Tín theo cha đi khắp nơi từ lúc 10 tuổi, đã trải qua nhiều sóng

gió cuộc đời. Y là đệ nhất cao thủ đại nội, võ công tự khắc không cần

nói, hai tên thủ hạ cũng không phải hạng xoàng. Nếu địa thế rộng rãi,

bọn này không phải là đối thủ, chỉ tiếc nơi này đất hẹp bất lợi, tiến

thoái lưỡng nan. Nhất thời bị bọn chúng bao vây tứ phía, đánh loạn xạ

trong mớ hỗn độn, nhưng vừa hạ gục một toán, toán khác lại xông lên, túm tay ôm đùi dùng đủ mọi chiêu thức, hại bọn họ phải chiến đấu vất vả.

4

Liên Gia Trang phân bố khắp vùng, dưới sườn núi cũng có người ở,

nhưng rõ ràng đã bị hà hiếp quá nên nhát gan, tiếng động to như thế mà

chẳng có nửa người bước ra can thiệp. Ngay đến Liên Hoa cũng bị mẹ con

bé bụm miệng dùng sức lôi về nhà, rồi tiếp tục đi tìm Liên Bằng đã đi

đâu mất dạng.

Uông Thành Hải luôn ở cạnh Vân Hi không rời nửa bước, Vân Hi thấy bọn này coi trời bằng vung, dám trắng trợn to gan như thế, lửa giận nguôi

ngút, gan hùm lồ lộ, ra tay cũng rất thâm độc.

Uông Thành Hải từ bé đã trưởng thành cùng Vân Hi, cũng có một ít võ

công, nhưng lúc đó hắn không dám rời hoàng thượng để chăm lo Quý Phi,

dẫu Vân Hi đá hắn mấy cái mà hắn vẫn không chịu đi. Trong lòng hắn hiểu

rằng từ khía cạnh lớn mà nói, Quý Phi dù quan trọng thì cũng không quan

trọng bằng Hoàng Thượng. Nếu hoàng thượng có mất mát gì, những kẻ đi

theo đừng hòng sống sót. Từ khía cạnh bé mà nói, hắn luôn không rời Vân

Hi bước nào, không những chăm lo chu đáo ổn thỏa mọi sinh hoạt của Vân

Hi, đồng thời cũng nảy sinh tình cảm nồng hậu với Vân Hi. Giây phút này

dẫu Vân Hi giết hắn tại chỗ thì hắn cũng phải lo cho an toàn của Vân Hi

trước.

Vân Hi vừa dõi theo hướng Phi Tâm chạy, vừa thay cô chống đỡ những kẻ cản đường để cô mau chóng thoát thân. Vì thế, mọi người bị phân tán tứ

tung, thực ra y có thể kéo Phi Tâm chạy theo hướng bờ sông. Nhưng lòng y hiểu rõ, y mới là mục tiêu. Mọi cử động của y đều trở thành đích nhắm

của mọi người, tới khi đó cả đám người đuổi theo, không chắc là có thể

đảm bảo an toàn cho Phi Tâm.

Do đó, y đành cược một ván, cứ để Phi Tâm trốn đến nơi an toàn, bản

thân ở đây kéo dài thời gian, bọn người đó cũng chỉ nhắm thẳng hướng y

mà xông lên, khoảnh khắc ấy y vừa tức vừa giận vừa hối hận. Lúc này y

cũng không rõ cảm xúc trong lòng, chỉ mong rằng Phi Tâm có thể nhanh

chóng tìm được nơi ẩn náu an toàn, đừng để bị thương!

Trong khi đó, không biết ngọn đuốc của kẻ nào đã ném vào túp lều, lều cỏ cháy bùng lên, lửa khói khắp nơi, bốn bề sáng rực lên. Vân Hi